"Ngươi, ngươi, ngươi….
Ngươi đừng chấp bà già như ta, ta sẽ xin lỗi nương của Thủy Liễu…."
"Cái miệng đê tiện này của ta sau này cũng không dám nói bậy bạ nữa…"
Hàn thị gần như là dùng hết sức lực để chống đỡ nói xong một câu,
Sau đó thì cả người có chút đứng không vững… Sợ hãi và cũng cảm thấy mất mặt.
"Những chuyện lúc ta không có ở nhà thì ta cũng không biết được, nhưng nếu ta đã trở về thì ta cũng nói một câu như này, sau này nếu ai muốn bắt nạt người nhà của ta thì trước tiên phải hỏi qua ta mới được!"
Giọng nói của Bạch Thạch Đường mạnh mẽ vang dội, nắm chặt tay cùng với hai mắt trừng to, khiến cho những lời này càng có thêm khí thế vô cùng đáng sợ.
Và những lời này nói cho Hàn thị nghe, cũng là nói cho tất cả mọi người ở đây nghe được.
Vài năm nay hắn không ở nhà.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết.
Tô Mộc Lam và bọn trẻ là cô nhi quả phụ, mặc dù trong thôn cũng có nhiều người tốt nhưng cũng có một số người ghê tởm không chịu nổi.
Chỉ nhìn thấy một bóng dáng cũng đã có thể khiến Hàn thị chụp một cái mũ lớn như vậy cho Tô Mộc Lam, may mắn thay là hắn đã trở về, nếu như không có hắn ở chỗ này chứng minh sự trong sạch cho Tô Mộc Lam thì mặc dù mọi người trong thôn nguyện ý tin tưởng nàng, nhưng lời nói vốn dĩ đáng sợ, cuối cùng có thể lan truyền thành bộ dạng gì thì cũng không ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ke-danh-da-nuoi-con-trong-nha-nong/1117738/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.