Sau hai giờ, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Giang Nhược Trần cảm thấy thời gian chờ đợi chưa đến 120 phút này cứ như là trải qua mấy thế hệ. Hai chân đứng yên đến tê dại khi nghe bác sĩ nói xong bốn chữ "qua cơn nguy kịch" thì liền mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã sóng xoài, may mà Xà Nhan Lệ đứng bên đỡ được.
Dịch Diệp Khanh coi như phúc lớn mạng lớn, có lẽ do từ nhỏ đã được ăn nhiều lòng trắng trứng đâm ra da dày thịt béo, vết thương lớn như vậy nhưng chỉ thương tổn đến xương bả vai, các cơ quan nội tạng khác không có vấn đề gì. Nhưng mà cánh tay bị thương hơi bất tiện, dự là trong mấy ngày này sẽ không hoạt động được, nếu không rách ra thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Giang Nhược Trần thấy Dịch tiểu thư nằm trên bàn mổ được người ta đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bộ dáng đáng thương như chú chó nhỏ, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến tới vuốt đầu. Nhưng mà trước mặt nhiều người như thế Tổng giám đốc Giang vẫn phải khắc chế xúc động của mình lại.
Giang Nhược Trần liếc mắt thấy Lê Nặc cứ theo đuôi giường bệnh, liền biết cô bé này muốn ở lại trông đêm. Vì suy nghĩ cho sức khỏe của nhân viên công ty, Tổng giám đốc Giang đã tìm cơ hội đánh mắt cho Xà mỹ nhân, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, Nhan Lệ, cậu tiễn Quản lý Lê về đi. Tớ thấy cô ấy uống nhiều rượu, cậu giúp tới mang cô ấy về nhà nhé. Vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ke-linh-nhan-thinh-the/1837402/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.