"Tiểu Ngưng Ngưng? Sao cậu lại đến đây?"
Giang Nhược Trần nghe tiếng gọi thân mật nồng nàn – "Tiểu Ngưng Ngưng", cả người không khỏi ớn lạnh nhưng Tần Dạ Ngưng ngược lại rất thích xưng hô này, vừa cong khóe môi vừa tiến vào cửa, "Tớ không thể tới được sao? Sáng sớm nghe tin này, tớ chỉ đánh răng một lần, rửa mặt một lần, ngàn dặm xa xôi chạy đến để gặp cậu, sao cậu lại vô lương tâm như vậy a!"
Nếu nói người khác rửa mặt một lần, đánh răng một lần, Dịch Diệp Khanh có thể tin được nhưng mà nếu nói là người này, thà rằng cô tin trái đất hình vuông, cũng không tin Tần "siêu sạch sẽ" này thay đổi tính tình!"Tiểu Ngưng Ngưng, cậu đừng đi, tớ có tim mà, làm người sao không thể không có tim cơ chứ, cậu xem chỗ này nè". Dịch Diệp Khanh lấy ngón tay chỉ vào ngực mình mà nói: "Nóng hôi hổi, cậu sờ nè, còn đập phình phịch nữa..."
Chưa đợi Dịch Diệp Khanh nói xong, Tần Dạ Ngưng đứng bên mép giường cười phốc ra tiếng, "Cậu thật là đần quá đi, tim người nào mà không đập cơ chứ?"
"Người chết nha!"
Nghe hai người này ngươi một lời ta một lời, ngươi tới ta đi, vô cùng náo nhiệt, mặc dù Giang Nhược Trần đứng ở một bên nhưng cũng suýt bật cười. May là Tổng giám đốc Giang của chúng ta bình thường mặt mày nghiêm túc, nên lúc cười có phần nhăn nhó cũng không quá khó hiểu.
"Tiểu Dịch, cậu đoán xem tớ mang gì đến cho cậu nè?"
"Giò! Là giò heo đúng không?!" Dịch đại tiểu thư của chúng ta còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ke-linh-nhan-thinh-the/1837408/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.