Editor: Gaasu Noo
Cái đêm Dịch Diệp Khanh chạy trốn chỉ dùng một chữ "囧" để hình dung. Đầu tiên là ngã nhào trẹo chân, trán đập xuống đất rách da, quần áo trên người bị mài hỏng, toàn thân không có chỗ nào tốt. Không cần soi gương cô cũng biết dáng dấp của mình có bao nhiêu chật vật. Chạy là không được nữa rồi đó, chỉ có thể khập khễnh lết về phía trước thôi. Dịch Diệp Khanh đi thêm một đoạn mới ra khỏi núi, tiến vào đường cái mà Y Tiêu đã nói, lúc này cô đã không còn nhận rõ Đông Nam Tây Bắc nữa. Tuy nói chỗ này là vùng ngoại thành, không khí trong lành hơn thành phố, nhưng vẫn không nhìn thấy sao trời đâu chứ nói gì tới Bắc Đẩu.
Đại tiểu thư không có cách nào phân rõ phương hướng nên đành đi theo cảm giác, dù sao cô cũng không thể rơi vào tay cậu mình lần nữa.
Tuy đêm đã khuya, nhưng ven đường thỉnh thoảng cũng có một, hai chiếc xe chạy ngang qua, trong đó có không ít chiếc mang bảng số của thành phố A. Điều này làm Dịch Diệp Khanh càng thêm vững tin mình đã đi đúng hướng. Cơ mà mỗi khi cô vẫy tay, mấy chiếc xe kia không chỉ không dừng lại mà còn cố ý tăng ga chạy bay qua người cô. Dịch Diệp Khanh đón xe có vài lần suýt bị đụng ngã, nên cũng không dám đón nữa. Lỡ như bị thương ở nơi vắng bóng người này thì cô thật sự chẳng biết khóc cùng ai.
Tình người máu lạnh, thói đời là vậy. Đâu ai thèm quan tâm tới chuyện sống chết của một cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ke-linh-nhan-thinh-the/368382/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.