Bà chưa từng sợ hãi như thế bao giờ, cảm giác này vừa giống như đang lơ lững trên một cái cáp treo, vừa giống như bị ném ra ngoài không gian, không có cảm giác tồn tại trọng lực, cực kỳ khó chịu.
Bà không thể trơ mắt nhìn hạnh phúc của Quân Hạo cùng Tâm Á lại bị hủy đi như vậy. Không thể, dù bà có phải trả cái giá lớn hơn nữa cũng không thể. . . . . .
Mặt Chu Hoài âm hiểm lạnh lùng cười một tiếng, "Tiền? Tất nhiên là muốn, chỉ là . . . . . ."
"Còn cái gì nữa? !" An Như Ý bị ép buộc đến sắp muốn nổi điên rồi.
Chu Hoài vô sỉ mà nói: "Giới thiệu Chỉ Vân cho Trình nhị thiếu biết. . . . . ."
Rầm. . . . . .
Sắc mặt An Như Ý trắng bệch, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, "Không, không thể. . . . . . Chỉ Vân cũng đã là một người phụ nữ đã có chống rồi. . . . . ."
Chu Hoài phát giận, nói: "Chồng của con bé cũng chỉ là đồ phế vật, hiện tại không biết đã lấy tiền của con bé rồi liều chết chạy đi đâu rồi, sớm muộn gì con bé cũng ly hôn thôi, bà, nói đi, có đồng ý hay không. . . . . ."
"Không thể. . . . . ." An Như Ý liều mạng lắc đầu, làm sao bà có thể đem Chỉ Vân đến để phá hoại Quân Hạo cùng Tâm Á? ! Lại chưa nói, Tâm Á đối với Chu Chỉ Vân lại cực kỳ chán ghét, vừa thấy sẽ ngay lập tức gây gổ đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-manh-me-mua-mot-tang-hai/1682736/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.