". . . . . ." An Tâm Á im lặng, chẳng lẽ cô sẽ không có cái cớ nào để né tránh anh sao? Như là? !
Nghĩ nửa ngày, cô thấy vẫn phải chuyển vào, cô chán nản chấp nhận, "Vậy còn anh, chẳng lẽ anh cũng ở đây ? !"
Trình Quân Hạo nhíu mày, "Không hoan nghênh anh? Chổ này là nhà của anh. . . . . ."
An Tâm Á 囧, nhà là của anh quả thật không sai, nhưng chẳng lẽ anh chỉ có một căn nhà này thôi sao? Người khác nói thỏ khôn phải có nhiều hang, một người có địa vị như Trình Quân Hạo ít nhất cũng phải có tới chục hang.
"Anh chắc phải còn một cái nhà khác . . . . . ." An Tâm Á kêu rên.
Trình Quân Hạo nhíu mày, không nói gì, thôi, dù sao về sau thỉnh thoảng anh cũng sẽ qua chổ Khả Khả ngủ, bên này thì để cho mẹ con An Tâm Á ba người ở đi, chỉ là, anh thường xuyên đến là được. Mấu chốt là hiện tại An Tâm Á không hoan nghênh anh, chuyện này làm Trình Quân Hạo có chút ít buồn bực.
Trình Quân Hạo quả nhiên làm việc rất có hiệu suất, một tiếng đồng hồ sau liền có một người phụ nữ qua bên này nấu cơm, quét dọn vệ sinh, anh lại gọi điện thoại, lập tức có người đem đồ của An Tâm Á chuyển tới, còn có cả hợp đồng trả phòng, tốc độ nhanh như sao xẹt này làm An Tâm Á trợn mắt há hốc mồm, chỉ có một chữ, giỏi.
Trình Quân Hạo vung tay phân phó, "Đem đồ của cô ấy dời lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-manh-me-mua-mot-tang-hai/1682878/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.