Trình Quân Hạo không lên tiếng, không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng giày da ken két, tiếng bước chân vang vọng ở chung quanh bọn họ, rốt cuộc đi tới cuối nhà tù, nằm một đống phía sau cửa sắt đang đóng chính là Trình đại thiếu gia, Trình Quân Hoa, người anh cùng cha khác mẹ của anh.
Trình Quân Hoa hiển nhiên vẫn còn chịu tác dụng của ma túy phát tác ở bên trong, cả người tiều tụy không chịu nổi, hốc mắt hõm sâu, vẻ lanh lợi bình thường đã không thấy bóng dáng, hắn nghe thấy tiếng bước chân, run run quay đầu lại, hàm răng run rẩy, cả người nhào tới, tay xuyên thấu qua song sắc vươn ra xung quanh: "Cho tao thuốc. . . . . . Cho tao thuốc. . . . . . Muốn tiền, cha tao có tiền. . . . . ."
"Anh. . . . . ." sắc mặt Trình Quân Hạo rất lạnh, ánh mắt giống như diêm vương dưới địa ngục: "Muốn thuốc sao? !"
"Quân Hạo. . . . . ." Trình đại thiếu thấy là anh, càng thêm kích động: "Em trai, cho anh thuốc, thuốc. . . . . ."
Trình Quân Hạo đến gần một bước, chăm chú nhìn chằm chằm hắn: "Khó chịu sao?! Anh hai. . . . . ."
"Khó chịu, thật khó chịu. . . . . . Em trai, mau gọi bọn họ cho anh thuốc. . . . . ." Trình Quân Hoa bị cơn ghiền phát tác, cả người run rấy như bị chứng động kinh, cầu khẩn liên tiếp, vẻ phách lối thường ngày cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng, quả nhiên ma túy có thể làm cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-manh-me-mua-mot-tang-hai/1682904/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.