Rầm.
Bức tường bị phá vỡ, phá ra một cái lỗ thủng to, bị đánh đến mức cả nóc nhà cũng rớt mấy miếng xuống, viên ngói toàn bộ nện vào trên người của hai người, vừa bụi bậm mù mịt một mảnh, hai người trông rất nhếch nhác.
An Bình An Tĩnh ở bên này không có lương tâm cười lớn, Dạ Thập Tam giận, ôm lấy hai người, chạy ra khỏi đống lửa: "Cười nữa, trở về đánh vào mông. . . . . ."
Trình Quân Hạo mất hồn ôm lấy Khả Khả, cũng đi ra ngoài, nhìn ba người nói đùa, lướt qua một chút suy nghĩ mơ hồ, tâm nhột khó nhịn.
"Anh trai. . . . . ." Trình Khả Khả ôm chặt lấy cổ anh, thở phào nhẹ nhõm: "Thoát được. . . . . ."
Trình Quân Hạo lấy lại tinh thần, ôm chặt cậu nói: "Không sao. . . . . ."
Hai người mang theo ba đứa bé ra ngoài, thân thể run lên, một thân bụi rơi xuống, đang tinh thần mất mát rối loạn, Văn mang người vui mừng vọt tới: "Anh hai. . . . . . Tốt quá anh không có việc gì. . . . . ."
Văn hốc mắt hồng hồng: "Tiểu thiếu gia cũng không có chuyện. . . . . ." Thấy Dạ Thập Tam bọn họ: "Bọn họ là. . . . . ."
Trình Quân Hạo thần sắc nghiêm nghị: "Tôi không sao, các ngươi đi tìm người, những người đó nếu dám đốt lửa, nhất định còn chưa chạy xa được, bắt được người lại nói. . . . . ."
"Phải . . . . ." Văn kinh ngạc liếc Dạ Thập Tam một cái, rồi phân phó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-manh-me-mua-mot-tang-hai/1682955/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.