An Tâm Á vô cùng tức giận, tức giận với sự vô sỉ Chu Hoài Phủ, tức giận với sự mền yếu của mẹ, một đêm bị Trình Quân Hạo giày vò cả người chua xót đau đớn, mặc dù cô khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi quá mức khó chịu, rốt cuộc chỉ là giao dịch mà thôi, quên đi là tốt nhất, coi như chuyện này đã qua.
Về đến nhà, phòng rất yên tĩnh, Chu Hoài Phủ không có ở đây, Quản gia và người hầu đều ở hậu hoa viên, cô hốt hoảng, chạy lên lâu: "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Vọt vào phòng của Chu Hoài Phủ, An Như Ý mặt không có chút máu nằm ở trên giường. An Tâm Á giận không kềm được: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? !" Nhìn trên mắt bà sưng vù lại có quầng thâm, cùng với mặt tái nhợt, cô giận, đá văng cửa ra, vọt vào phòng của Chu Chỉ Vân, Chu Chỉ Vân còn đang ngủ, chưa tỉnh. An Tâm Á giày cũng không cởi ra, nhảy thẳng lên giường, cách tấm chăn, nắm chặt quả đấm hướng về phía Chu Chỉ Vân đánh điên cuồng một trận. . . . . .
"A a. . . . . ." Chu Chỉ Vân giận dữ giãy giụa kêu lên. Nhưng cô ta làm sao có thể là đối thủ của An Tâm Á, chỉ còn biết cam chịu bị đánh, mặc dù cách một tấm chăn, Chu Chỉ Vân cũng chịu không ít quả đấm đau đớn, đánh cô sợ hãi kêu liên tiếp.
An Tâm Á quật cường đánh, nước mắt khống chế không được rơi xuống, "Cẩu vật, thứ phụ nữ như ngươi chỉ biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-manh-me-mua-mot-tang-hai/1683046/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.