An Thính Miên không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng An Nguyên gọi điện thoại cho cô bảo cô lập tức thu dọn hành lý rồi xuống lầu.
Sau khi An Thính Miên xuống lầu thì không thấy Vân Ngạn đâu, chỉ thấy An Nguyên trang phục chỉnh tề đứng ở phía xa xa đằng trước.
Trái tim treo lơ lửng của An Thính Miên rốt cuộc cũng có chỗ đáp xuống.
“Anh.” An Thính Miên rụt rè gọi An Nguyên.
An Nguyên không trả lời. Anh ấy đóng cửa bên ghế phụ rồi sang ghế lái, lái xe rời khỏi chung cư Ngô Giang.
Suốt dọc đường, An Nguyên không nói gì với An Thính Miên, An Thính Miên thì bất an mãi cho đến khi về đến căn hộ An Nguyên mua.
Ở cửa, An Nguyên thay giày, để chìa khoá lên móc treo, sau đó kéo vali đi về phía phòng ngủ, tiếp tục phớt lờ An Thính Miên.
Sau khi An Thính Miên đổi giày xong, vẫn luôn dõi mắt theo An Nguyên, thấy An Nguyên yên lặng thu dọn quần áo, An Thính Miên đứng bên cạnh im lặng mà nhìn.
Rốt cuộc An Nguyên cũng không chịu nổi, liếc mắt sang An Thính Miên.
An Thính Miên thấy anh ấy rốt cuộc cũng để ý đến mình thì lập tức thẳng lưng, thấp thỏm không thôi: “Anh.”
An Nguyên không nỡ mắng đứa em gái mình đã che chở suốt từ nhỏ đến bây giờ. Mặc dù chuyện này An Thính Miên có sai, nhưng anh ấy vẫn chắc chắn rằng Vân Ngạn phải nói gì đó mới khiến cô chịu đồng ý ở cạnh Vân Ngạn như vậy.
Anh thở dài một hơi, chỉ đành chịu thua: “Em về phòng đi, anh tự dọn đồ, đừng ở đây chắn đường anh.”
An Thính Miên cắn môi, tay chân luống cuống. An Thính Miên thà nghe anh mắng còn hơn thấy anh nói chuyện với cô dịu dàng như bây giờ.
Nhưng An Nguyên nói xong thì lại tiếp tục sắp xếp hành lý của mình, An Thính Miên chỉ có thể quay lại phòng mình.
Suốt một khoảng thời gian kể từ khi An Nguyên đi công tác, An Thính Miên chưa bao giờ về nhà. Bây giờ nhìn căn phòng mình đã ở gần tám năm, An Thính Miên thoáng nhớ lại những kí ức xưa, khi An Nguyên ngày ngày đón đưa cô đến trường.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, An Thính Miên mới thoát ra khỏi những kí ức xưa kia, cô nói: “Vào đi ạ.”
An Nguyên mở cửa ra thì thấy An Thính Miên đang ngồi ngẩn ngơ trên sofa, anh tự kéo ghế đến ngồi trước mặt An Thính Miên.
Sau vài phút trầm mặc, An Nguyên vào thẳng vấn đề: “Em có gì muốn nói với anh không?”
An Thính Miên căng thẳng xoa xoa đầu ngón tay: “Em quen anh Vân Ngạn rồi ạ.”
An Nguyên ngước mắt lên, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Còn gì nữa?”
“Em xin lỗi.”
Vẻ mặt An Nguyên vô cảm: “Sao lại xin lỗi?”
“Em xin lỗi, em không nên lừa anh.”
“Lừa anh chuyện gì?”
“Lừa anh chuyện em và anh ấy đã quen nhau.”
“Rồi còn gì nữa?”
An Thính Miên sợ nhất là An Nguyên gặng hỏi với giọng điệu không cảm xúc như thế. Đây thường là dấu hiệu cho thấy tâm trạng của anh ấy đang rất tệ.
An Nguyên hỏi vấn đề anh vẫn luôn thắc mắc: “An Thính Miên, em thích cậu ta thật sao?”
“Thích” ư? Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, chắc là “thích” thật đó.
“Suy nghĩ lâu thế à?” An Nguyên thờ ơ cười.
“Chắc là thích ạ.”
“Hừ, “chắc là”?” An Nguyên tức giận đến mức bật cười: ““Chắc là” nghĩa là sao?”
An Thính Miên thành thật trả lời: “Anh à, em không bài xích sự tiếp xúc của anh ấy, không bài xích khi anh ấy chạm vào em, cũng không bài xích chuyện sống chung với anh ấy.”
“Không bài xích?” An Nguyên nhích lại gần. Cô nhóc quả thật vẫn là trẻ con, cứ tưởng “không bài xích” nghĩa là “thích” cơ đấy.
“An Thính Miên!” Giọng điệu An Nguyên cực kỳ nghiêm túc: “Thích không có nghĩa là “không bài xích”, cũng không có nghĩa là “quen” với hành động đó!”
“Em chỉ nghĩ thế nên mới lãnh chứng với cậu ta sao?”
An Thính Miên khiếp sợ, không ngờ Vân Ngạn đã nói chuyện này với anh trai cô rồi.
“Em…” Cô không biết phải giải thích ra sao nữa.
“Thính Miên, hôn nhân không phải trò đùa.” An Nguyên cố gắng nói một cách chậm rãi: “Đó là chuyện suốt cả một đời.”
“Em vẫn còn quá nhỏ, không hiểu ý nghĩa của chuyện cưới xin mà đã bắt đầu cuộc hôn nhân này, như thế là em không tôn trọng người khác và không tôn trọng chính bản thân mình.”
“Em đã nghĩ kỹ rồi ạ.”
An Nguyên nhíu mày nhìn cô: “Nghĩ kỹ cái gì cơ?”
An Thính Miên không biết phải trả lời anh sao cho ổn thoả, chẳng lẽ nói rằng cô đã nghĩ kỹ về những lợi ích mà cuộc hôn nhân này mang lại cho cả hai người họ, đáp ứng nhu cầu riêng của mỗi người, đến nỗi dù cho không có tình cảm thì cô vẫn thấy mình có thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này sao. Nói thế chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
“Em thích anh ấy, anh ấy cũng thích em ạ.” An Thính Miên nói dối, ít nhất thì nói vậy cũng thể hiện là mối hôn sự này dựa trên cơ sở tình cảm có sẵn, có thể giảm bớt phần nào nỗi lo của An Nguyên.
“Em thích cậu ta?”
Ánh mắt An Thính Miên cực kỳ kiên định, gật đầu chắc nịch: “Thích ạ.”
Anh sợ cô chỉ là hứng thú nhất thời. Cô gái nhỏ còn chưa bước chân ra xã hội, có nhiều chuyện cô vẫn còn rất cảm tính.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên lại nói tiếp: “Em muốn cho mình một cơ hội để tiếp xúc với anh ấy. Anh à, anh ấy đã sắp ba mươi rồi, em sợ em không kịp trưởng thành để sánh vai với anh ấy. Em thích anh ấy, em muốn được cùng anh ấy thử một lần.”
“Cứ cho rằng bây giờ em thích cậu ta đi, nhưng bây giờ em mới hai mươi tuổi, em có thể thích bao lâu đây?” An Nguyên không phải không biết tính An Thính Miên: “Cậu ta thì có thể thích em bao lâu chứ? Em có hiểu cậu ta không? Rồi cậu ta có hiểu em không?”
Thú thật, An Thính Miên cũng không biết Vân Ngạn sẽ đối xử tốt với mình như bây giờ được bao lâu. Cô bắt đầu hơi hoảng loạn. Cô đã nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần hai người đáp ứng được nhu cầu của nhau, tôn trọng nhau như khách là đủ.
An Nguyên cũng không muốn gây áp lực cho cô. Tình huống bây giờ đã khó mà quay lại như trước rồi, anh chỉ muốn trước khi những chuyện tệ hơn kéo đến thì chuẩn bị sẵn tinh thần cho An Thính Miên thôi.
Trong mắt anh, thế giới của cô em gái nhỏ quá đơn giản, cô cũng rất dễ chiều. Những người xung quanh hầu như đều không thể không thích cô, những người cô tiếp xúc cũng rất đơn giản. Đối với cô mà nói, hôn nhân thật sự là một cái gì đó quá mức phức tạp.
An Nguyên không muốn doạ cô, nhưng là người thân duy nhất chảy chung dòng máu với An Thính Miên, An Nguyên nghĩ, bất kể sau này có ra sao, anh ấy sẽ mãi mãi ủng hộ cô.
Cuối cùng An Nguyên cũng thoả hiệp, cách nói chuyện cũng từ tốn hơn: “Thính Miên, dù em có muốn thế nào thì anh cũng muốn nói với em chuyện này: Cho dù chuyện gì xảy ra anh cũng vẫn sẽ luôn ở ngay sau em. Nếu em đã thích cậu ấy, muốn thử với cậu ấy, vậy thì cứ mạnh dạn lên. Nếu em bị tổn thương hoặc có bất kì ấm ức gì thì anh sẽ luôn là bến đỗ cho em.”
“Anh à.” An Thính Miên không khỏi đỏ mắt.
An Nguyên dang tay, An Thính Miên chủ động tiến lên ôm lấy anh.
An Nguyên nhẹ nhàng vỗ về lưng An Thính Miên: “Được rồi được rồi, anh mong em được hạnh phúc. Tất nhiên, nếu tên nhóc kia dám bắt nạt em, nhớ nói anh biết để anh còn đánh nó!”
“Dạ ~” Giọng An Thính Miên nghẹn đầy âm mũi.
Trong đầu An Thính Miên loé lên một ý tưởng, bỗng dưng cô thốt lên: “Anh ơi, không thì em ly hôn với anh ấy nhé!”
An Nguyên cười, lại là chuyện gì nữa đây, không lẽ nhóc con này bị anh doạ sợ rồi ư?
An Thính Miên cảm nhận được bàn tay anh trai nắm lấy mình hơi khựng lại, vội vàng giải thích: “Em chỉ đùa thôi, ha ha, ừ thì, đùa thế cũng không hay lắm.”
“Em đó.” An Nguyễn ngẫm nghĩ: “Đùa với anh thôi đấy, đừng để thằng nhóc kia biết.”
“Anh ấy biết thì sao chứ? Hay để em thử xem?” An Thính Miên nổi hứng đùa dai. Nhưng anh ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ, An Thính Miên thật sự không biết. Dù sao lời cô nói cũng chỉ là một nửa sự thật, rằng cuộc tình của cô là một cuộc tình đôi bên tình nguyện. Thâm tâm An Thính Miên chợt thoáng thấy xót xa.
An Nguyên cùng An Thính Miên xuống siêu thị ở tầng dưới để mua đồ ăn. Nhìn một loạt rau quả phong phú trên những kệ hàng, An Thính Miên không khỏi bật cười. Gần đây cô cũng đi siêu thị với Vân Ngạn, không biết bây giờ anh có mua đồ tiếp chưa, một mình anh có ăn hết những món ấy không nhỉ?
Bấy giờ Vân Ngạn đang đứng trước ao, nhìn những con tôm tung tăng nhảy nhót trong dòng nước mát, chỉ có thể cười khổ. Bé con thật không có lương tâm, cứ thế quay lưng đi mất, đến giờ cũng chẳng báo tin gì cho anh.
Vân Ngạn cầm điện thoại, tìm được nhóm “Hôm nay đã phất lên chưa” thì gửi tin nhắn.
Vân Ngạn: (Hình ảnh)
Vân Ngạn: Tối nay ai có thời gian ghé ăn cơm không?
Vân Nhiễm: Vụ gì đây…
Vân Đoá: Anh ơi anh bị sốc tâm lý hả? (*hoảng sợ*)
Quyền Trạch: @Vân Ngạn vợ chú về trường rồi à?
Quyền Trạch đã thu hồi một tin nhắn.
Vân Đoá: …
Mộc Anh Thư: Anh họ… kết hôn rồi hả?
Thẩm Gia Diệp: Hình như tui hơi hiểu hiểu rồi đó
Quyền Trạch: Anh chưa nói gì nhé
Vân Mộc: @Vân Ngạn
Vân Nhiễm: @Vân Ngạn
Thẩm Quân Hoa: @Vân Ngạn
Vu Tiêu:???
Vu Tiêu: @Vân Ngạn
Tưởng Trình Kiệt: Anh tư ơi?
Vu Đoá: (*hóng hớt*)
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.