Hàn Phái mang tất vào cho cô, anh nhét ống quần vào trong bít tất. Tần Thư tuy không mang tất, cũng biết loại tất này chuyên dùng để mang ra ngoài (vẫn không hiểu cái loại tất này là gì:D),rất đắt, cô nhìn anh: “Anh còn có thời gian xem tạp chí thời trang à?” Hàn Phái: “Em họ anh đề cử đấy.” Tần Thư gật đầu, sẵn tiện hỏi: “Em họ anh tầm tuổi em à?” Hàn Phái: “Nhỏ hơn em một tuổi, học luật.” Tần Thư cười nhẹ nói: “Cũng coi như là nửa cùng ngành.” Hàn Phái bắt đầu mang một chiếc tất khác, liếc nhìn cô một cái: “Em học luật hả?” Tần Thư: “Không phải, môn học tự chọn là pháp luật, em đã thông qua kì thi tư pháp rồi.” Hàn Phái hơi kinh ngạc: “Anh còn cho rằng em học tốt khoa tự nhiên, khoa văn chỉ bình thường thôi.” Mang tất xong, lại đi giày vào cho cô, “Đi thôi.” Anh đứng lên kéo cô dậy. Tần Thư rất tự giác nhét tay mình vào túi áo gió của anh, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cũng là bị bắt buộc đấy, ai muốn học đâu, nhưng cắn răng cũng kiên trì vượt qua được.” Cô nói: “Em là chuyên gia thi cử đấy, CFA(the Chartered Financial Analyst – bằng phân tích đầu tư tài chính.),FRM (Financial Risk Manager – chứng chỉ quản trị rủi ro tài chính),em có hai chứng chỉ này rồi. Nói xong, khoe khoang nhướng mày: “Khen em đi.” Hàn Phái cười, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn vào mắt cô, “Rất lợi hại.” Tần Thư ôm eo anh, giờ khắc này, bình thường nhưng rất ấm áp. Hai người vừa đi |