Hiên Viên Liệt nghiêng người sang, ánh mắt nhìn về phía cô: "Yên tâm đi, Tiểu tử này không có bị nhốt ở chỗ này. Tôi còn không đến mức đem một đứa trẻ bỏ ở nơi này."
Giọng nói của anh vẫn bình thản như trước kia, lại làm cho tròng mắt Tiêu Tiêu nhất thời đỏ lên, may mắn, Miêu Miêu còn may không có ở nơi này.
Nhìn lấy bộ dáng của cô, Hiên Viên Liệt khẽ cau mày. Mắt đen hiện lên một tia cảm xúc.
"Này, Miêu Miêu ở đâu."
"Tôi sẽ dẫn cô đi gặp nó."
"Được."
Rời đi phòng giam dưới lòng đất, thì ra bên ngoài đã xế chiều, ánh mặt trời chói mắt để cho cô có chút không thoải mái.
Thư phòng.
Vô cùng cẩn thận, ký tên, đồng ý, khế ước đạt thành: "Như vậy, anh có thể dẫn tôi đi gặp con trai đi." Cô không tiếp tục xem phần khế ước này.
Bởi vì, bên trên khế ước của Hiên Viên Liệt, cũng không có viết lên yêu cầu quá phận, nội dung đại khái là, trong vòng hai năm, cô cần hoàn toàn phối hợp với anh.
Thì tương đương với, khế ước bán thân hai năm.
"cô muốn khôi phục dáng vẻ vốn có, hay là muốn bảo trì hiện trạng?" Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, một bộ trang phục đàn ông, xác thực không làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.
"Tôi cứ như vậy. Thuận tiện làm việc. Mà lại, tôi cũng chỉ ký khế ước bán thân hai năm cho anh, không phải bán cho Đế Quốc Hắc Dạ các anh." Cô nhàn nhạt nói qua, khôi phục trang phục nữ làm việc quá không tiện, mà lại... Nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080086/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.