Mà Mộ Tiêu Tiêu vẫn bình thản ăn nho như cũ.
"Tốt, Miêu Miêu, con nhanh xuống từ trên ghế salon." Lâm Âm Nhi đi qua, giật y phục Miêu Miêu.
Miêu Miêu nhảy từ trên ghế salon xuống, sau đó trốn đến trong ngực Tiêu Tiêu.
Bà Lâm lắc đầu: "Tôi đã tự giới thiệu, trẻ con nhìn thấy tôi vẫn không chào hỏi, một chút lễ phép cũng không có, gia giáo không được. Tiểu thư, người phụ nữ khác dạy con trai của mình không tốt coi như xong, thế nhưng cô sinh ra từ thế gia vọng tộc, danh môn khuê tú, về sau cô quản nhiều dạy dỗ một chút mới được."
Trong tay Mộ Tiêu Tiêu còn nắm một trái nho, lạch cạch, dưới ý thức cô bóp nát trái nho, một đôi mắt phượng nghiêng qua, ánh mắt như đao kiếm đâm tới Bà Lâm.
"Miêu Miêu vẫn không cần người khác tới dạy. Bé thế này rất tốt." Lúc này, Hiên Viên Liệt từ trên lầu đi xuống.
"Anh Liệt... Bà vú không phải có ý đó..."
Lâm Âm Nhi vẫn chưa nói xong, Bà Lâm một bước đi tiến lên, khom người đối với Hiên Viên Liệt: "Liệt thiếu gia, ngài khỏe chứ, tôi cũng không có ý muốn quản giáo con ngài, lão nô nào có tư cách kia. Chỉ là tiểu thư nhà chúng tôi không hiểu chuyện, sắp tới ngày kết hôn, chẳng mấy chốc sẽ thành nữ chủ nhân của cái nhà này, tôi chỉ lo lắng về sau tiểu thư chiếu cố không tốt cái nhà này."
Mộ Tiêu Tiêu thu hồi sắc bén trong mắt, a... Hay cho một người nhanh mồm nhanh miệng, bà vú này rõ ràng không phải một nhân vật dễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080133/chuong-60-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.