Liên tục mấy ngày gió êm sóng lặng, Đế Quốc Hắc Dạ cũng không có động tĩnh, đại khái là Hiên Viên Liệt tìm phương pháp đối phó vị hôn thê đi, Mộ Tiêu Tiêu cũng không có suy nghĩ nhiều.
Chuyện khế ước, Hiên Viên Liệt cũng không có làm ra động tĩnh, dựa vào tính anh bá đạo, đoán chừng là cảm thấy cô không có ngu xuẩn như vậy, mặc kệ khế ước mà thoát đi.
Không sai, cái khế ước kia là trí mạng, cô sẽ không bỏ mặc mà chạy trốn. Cho nên, cô chuẩn bị tìm được sát thủ trước kia thả đi, sau đó đi Hàn Quốc một chuyến, tra rõ ràng chuyện của Bá Hổ Lâm gia, nếu như đến lúc đó xác định chuyện sát thủ và gia tộc bị diệt môn không có quan hệ, cô sẽ nghĩ biện pháp trộm khế ước về, nếu có đóng kịch, sẽ trở lại bên người Hiên Viên Liệt, tiếp tục làm tài xế. Dù cho cô không nguyện ý, thậm chí nhìn thấy anh đều khó mà nhẫn nại lửa giận trong lòng. Thế nhưng mà so ra, tám năm cừu hận gia tộc cùng vinh nhục cá nhân thực sự thua kém quá nhiều.
Kể từ khi biết Hiên Viên Liệt không có hành động, cô cùng con trai về ở nhà rồi.
"Mẹ, mẹ nhìn cái y phục này thế nào?" Mộ Miêu Miêu cầm một váy màu tím đi tới.
Tiêu Tiêu cũng không có cẩn thận đi xem, cầm lấy váy liền đổi đi lên, ánh mắt con trai bình thường cô sẽ không hoài nghi. Đừng nhìn Miêu Miêu chỉ có 5 tuổi, nhưng con mắt có thể tinh đây.
Trước gương.
Váy màu tím cực kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080151/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.