Cô nửa cúi thân thể, môi cánh hoa anh đào xích lại gần bên tai Hồng Tuyết Mai: "Tại bà mở miệng trước đó, tôi có thể muốn mệnh của bà. A hừ... Nơi này là Hiên Viên gia lại như thế nào? Giết bà, cùng lắm thì tôi và bà đồng quy vu tận..." Thanh âm của cô khàn giọng mà âm lãnh, mỗi một chữ phun ra đều giống như tử thần triệu hoán.
Đồng tử Hồng Tuyết Mai co vào, không khỏi nuốt xuống một miếng nước bọt.
Lúc này... Một đám cầm súng nhao nhao trọn đại sảnh, những người này đương nhiên là nhìn thấy phu nhân xảy ra chuyện lập tức phản ứng.
Bọn họ nhanh chóng, Tiêu Tiêu thậm chí có thể xác định chỉ cần mình hiện tại lấy đao ra, lại thêm một tiếng mệnh lệnh Hồng Tuyết Mai, như vậy chung quanh mưa bom bão đạn sẽ muốn mệnh của cô.
Mà giờ khắc này đoản đao còn lại bên tai Hồng Tuyết Mai, cho nên Hồng Tuyết Mai cũng không dám hạ mệnh lệnh loạn.
"Đều làm gì đâu! Buông vũ khí xuống!" Một tiếng thanh thúy quát mắng, Hiên Viên Tiểu Nha từ trên lầu đi xuống.
Tất cả mọi người nhao nhao đi lên: "Tiểu thư... Thế nhưng là... Phu nhân cô..."
Hiên Viên Tiểu Nha đi xuống thang cuốn, nhưng là người chung quanh cũng không có thu vũ khí, mười mấy cái họng súng thậm chí tất cả đều nhắm ngay trên thân Tiêu Tiêu.
"Mộ tiểu thư, chuyện Miêu Miêu, chúng toi rất xin lỗi, tôi thay thế mẹ tôi xin lỗi cô. Cô đi nhanh lên đi, tôi sẽ bảo đảm cô ra khỏi Hiên Viên gia." Hiên Viên Tiểu Nha nói chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080218/chuong-92-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.