"Mẹ, chú là ai?" Miêu Miêu nháy mắt to, nhìn chằm chằm chú rách rưới trước mắt, y phục trên người thực sự quá rách nát, mang theo mũ, mang theo kính mắt, trên cằm còn có thật nhiều râu ria. Giống kẻ lang thang đi... Đây là người mẹ mang về từ nơi nào.
Ai nha!
Miêu Miêu đột nhiên nhạy bén, nhà bọn họ ngoại trừ chú Liệt, Chú Lam tới bên ngoài, cơ bản không có chú khác lạ lẫm tới, chẳng lẽ... Chú này sẽ không phải là cha bé thất lạc nhiều năm về tìm bọn họ đi.
"Mẹ mẹ, chú này không phải là cha con thất lạc nhiều năm lang thang trở về đi." Miêu Miêu vui vẻ hỏi.
Tiêu Tiêu vỗ vỗ đầu, con trai cô thật sự là muốn ba ba đến muốn điên rồi: "Miêu Miêu, đây không phải cha con, đây là một chú tối hôm qua mẹ gặp phải ở ngoài cửa nhà chúng ta."
Ánh mắt Miêu Miêu lóe lên một vẻ thất lạc, bất quá bé cũng hơi ảo tưởng một chút mà thôi, bé cũng biết, chính mình sinh ra đã không có cha, càng không có cha tới tìm bé. Đột nhiên trong đầu hiện lên ngày đó bà nội giả mắng bé, con hoang. Mẹ, con thật là con hoang sao? Nghĩ đến liền mím đôi môi.
"Không nếm thử thủ nghệ của tôi sao?" Ngân mở miệng cắt ngang suy nghĩ của Miêu Miêu.
Miêu Miêu gật đầu, cầm lấy đũa lên, một miếng đi vào bên trong miệng, cảm xúc vừa mới rối loạn nhất thời không cánh mà bay: "Trời ạ, cái đồ này ăn thật ngon!"
Ngân ngồi xuống, tay nâng lấy quai hàm, nhìn chằm chằm Miêu Miêu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080233/chuong-96-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.