Đau quá, bây giờ chỉ cần thêm một chút, cô đều cảm giác chính mình sẽ tê liệt.
Mắt đen băng lãnh, ánh mắt nghiêm nghị, hai tay của anh nắm thật chặt, không có chút dao động nào.
Giọng cô thét lên khàn khàn, loại thống khổ này so với bị súng bắn, bị sói cắn còn thống khổ hơn. Đã khó chịu, lại sống không bằng chết, còn mang theo cảm giác giống như là vạn con kiến rỉa rói.
Không có dừng lại, cũng không có giảm một chút.
"Hiên, Hiên Viên Liệt... Tôi... Tôi cầu anh..." lúc nói ra chữ này, nước mắt hoàn toàn sụp đổ, không biết là đau đớn, hay là khó chịu, cô lớn tiếng khóc lên.
Nghe được tiếng khóc của cô, Hiên Viên Liệt mới chậm rãi dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô khóc thút thít.
Dừng lại mấy giây, cuối cùng mắt anh trở nên nhu hòa, cỗ phẫn nộ này cũng đã biến mất, nước mắt biến mất trên mặt cô.
Đây là lần đầu tiên cô yếu thế, khóc cầu xin anh...
Anh thương hại nhìn cô, băng lãnh cũng đã biến mất, đây là lần đầu tiên Hiên Viên Liệt vứt bỏ băng lãnh ở trước mặt cô. Tay rời đi, ấn cái nút di chuyển cái ghế.
Hai tay được giải phóng, Tiêu Tiêu nức nở...
Hiên Viên Liệt cúi người, ôm toàn bộ người cô: "Còn đau không?"
Căn bản Tiêu Tiêu ngăn không được nước mắt, gật đầu. Cô không dám chuyển động eo, lại không dám chuyển động cái khác, bởi vì khẽ động cũng cảm giác bị giật ra.
Hiên Viên Liệt ôm cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực, cô thực sự quá đẹp, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080264/chuong-107-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.