Bóng đêm yên tĩnh.
Tiêu Tiêu thẳng đến đi đến ra nhà của anh mới thở dài một hơi, vuốt ve ngực. Cuối cùng là thoát đi nơi nguy hiểm này rồi.
Trên ban công lầu hai, Hiên Viên Liệt nghiêng dựa vào, một tay anh đặt ở bên trên tay vịn, con ngươi tĩnh mịch nhìn chằm chằm bóng lưng cô đi xa. Thật sâu thở ra một hơi, Mộ Dung Tiêu Tiêu, hậu nhân nhà Mộ Dung, người phụ nữ này còn có những bí mật gì khác? Anh đan tay nắm chặt ngắm lan can, Mộ Miêu Miêu lại là cong trai cô và người nào?! Anh nghĩ đến vấn đề này, trong đầu không khỏi léo lên dấu rang bên trên xương quai xanh. Tay nhất thời tăng them lực, gân xanh trên tay nhô lên, chỉ bất quá, mặt của anh, vẫn là không có bất kỳ biểu lộ.
Buổi tối, Tiêu Tiêu mới về đến nhà.
"Mẹ!" Nhìn thấy Tiêu Tiêu trở về, Miêu Miêu ngạc nhiên từ trên ghế salon đứng lên.
"Đã trễ thế như vậy còn chưa ngủ?"
"Con cùng ông Các lão chơi trò chơi." Mộ Miêu Miêu chỉ máy tính.
Tiêu Tiêu nhìn qua, là một trò chơi đấu súng, con trai cô thật đúng là kế thừa huyết thống cô, vừa nhìn về phía ghế sô pha, thấy Các lão cúi đầu tay bưng lấy đầu.
"Các lão, ông làm sao rồi hả?" Đi đến bên người Các lão, cúi đầu nhìn lấy ông.
Các lão chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: "Tiểu Phi Long..." Ôm lấy Tiêu Tiêu, gào khóc, vừa khóc vừa nói: "Tôi vậy mà thua rồi! Tôi thế nhưng là phân hội trưởng trung tâm thuê sát thủ Trung Quốc chúng ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080273/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.