Ăn cơm trưa về, Bạch Dược nói muốn dẫn cô qua chỗ chủ công.
Tiêu Tiêu giữ Bạch Lan thật chặt: "Muốn mua đồ của Chủ công các người cần có kỹ xảo gì?" Cô thực sự có chút bận tâm, kỳ thật từ hôm qua gặp Bạch Nguyệt, cô đã cảm thấy không khỏi đau lòng.
"Tiền." Bạch Lan chỉ nói chữ này.
Bạch Dược dẫn đầu, trải qua một đầu hành lang rất dài, càng đi vào bên trong, cô đã nghe đến mùi nước thuốc càng ngày càng đậm hơn.
Nơi này cảm giác rất quạnh quẽ, bên trên tường chung quanh cảm thấy truyền đến một loại lạnh lẽo thấu xương, rùng mình một cái, hai tay khoanh cánh tay qua lại.
Khi đi đến cuối hành lang, có một cửa sắt bạch kim (màu trắng),vàng son lộng lẫy để cho người ta liếc một chút liền xác định đây tuyệt đối là hoàng kim, mà trên tường điêu khắc một đóa lại một đóa liên hoa (hoa sen),liên hoa là bằng bạc, kim ngân cùng sáng, là đoạt ánh mắt người như vậy.
Bạch Dược nhấn cái nút bảo thạch màu lam bên cạn cửa. Giống như là chuông cửa.
Leng keng...
vang ngắm ba tiếng mới có người đến mở cửa, là hai vị thiếu nữ mở cửa, tuổi tác khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. So Bạch Lan cùng Bạch Dược bên người đều thành quen.
"Ông Bạch Dược." Thiếu nữ nhìn thấy Bạch Dược đều cung kính thấp cúi đầu.
"Ừm, tôi mang khách hàng đến gặp chủ công, làm phiền hai vị thông báo một tiếng." Tuy nhiên hai vị thiếu nữ kia đều cung kính hữu lễ, nhưng nhìn ra được Bạch Dược đối với hai vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080291/chuong-123-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.