Lông mày hơi giãn ra một chút, dáng người phụ nữ này còn rất tốt. Tiếp tục hướng xuống, tay Nặc Nhi cơ hồ đã mò tới trên đùi Tiêu Tiêu. Nhấc lên váy ngủ của cô, bàn tay chạm đến trên đùi cô.
Lông mày giương lên, không chỉ có vóc người đẹp, da thịt đều nhẵn mịn như thế, khó trách dễ dàng bò lên trên giường Lam Đình Ngạn và Hiên Viên Liệt như vậy.
"Đáng chết, cái mông còn vểnh lên như thế. Thân thể người phụ nữ này, đơn giản có thể xưng là hoàn mỹ." Nặc Nhi khẽ nguyền rủa, thu hồi tay về.
"Cắt..." Cô rên khẽ một tiếng, thật là đáng chết, Vì sao thân thể người phụ nữ này có thể hoàn mỹ đến trình độ này? Cho dù là cô đều...
Nặc Nhi không tiếp tục suy nghĩ nữa, thu hồi ánh mắt.
Lúc này...
Giang Tiểu Băng đang ngủ say đột nhiên cũng trở mình, hơn nữa còn là xoay người cực kỳ thô bạo, thậm chí một chân đá vào trên thân Nặc Nhi ngủ ở bên cạnh cô.
Phải biết, bây giờ Nặc Nhi và Mộ Tiêu Tiêu hai người đều là nghiêng người, hơn nữa còn mặt đối mặt ngủ. Giang Tiểu Băng đá một chân này, để thân thể cô nhào về phía trước đụng vào người Mộ Tiêu Tiêu.
Môi của cô bỗng nhiên dán ở bên trên môi Tiêu Tiêu. Toàn bộ thân thể cũng dán thật chặt vào Mộ Tiêu Tiêu, cánh tay càng ôm lấy cô.
Một khắc này, Nặc Nhi trợn tròn mắt, mở to hai mắt, rủ xuống con ngươi, lập tức cứng ngắc rồi.
"Ừm..." Bởi vì đập vào, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy cái gì ấm áp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080448/chuong-169-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.