Giang Tiểu Băng nghi ngờ nhìn Địch Nặc, Nặc Nhi cùng Mộ Tiêu Tiêu ngủ cùng một chỗ đều không có phản cảm, cô cho là anh đối với phụ nữ phiền chán đã có chuyển tốt, thế nhưng bây giờ nhìn cũng không có cải biến? Như cũ chán ghét phụ nữ như vậy, thế nhưng như vậy là vì sao Mộ Tiêu Tiêu lại đặc thù đây?
Không có mơ tưởng, cô ngồi xổm người xuống kéo động nữ thi trên đất.
"Tôi tới giúp cô." Tiêu Tiêu đi qua, giúp cô kéo nữ thi.
Giang Tiểu Băng liếc cô, không nói gì, hai người yên lặng dìu ra ngoài. Đặt ở một bụi cỏ. Cái này cũng là chiến tranh tàn khốc. Sinh và Tử chỉ có cách nhau một đường, Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, cô làm sát thủ cũng không phải một ngày hai ngày, sớm đã có thể bình tĩnh đối mặt tử vong rồi.
"Cô khoác trên người chính là áo khoác Nặc Nhi." Ánh mắt Giang Tiểu Băng rơi vào trên thân Tiêu Tiêu, lúc này mới đứng lên, vừa mới trên thân Nặc Nhi cũng chỉ có một áo ngắn tay.
"Ây... Ừ." Tiêu Tiêu gật đầu, hất áo Địch Nặc lên, quả thực để trong nội tâm cô rất không yên ổn.
Giang Tiểu Băng không nói gì thêm, thế nhưng là nghi ngờ trong lòng càng gia tăng, Nặc Nhi đổi tính sao? Coi như không bài xích Mộ Tiêu Tiêu, nhưng cũng không thể sẽ đối với cô tốt như vậy? Đến cùng chuyện gì xảy ra đây?
Trở về trong động, Tiêu Tiêu đổi áo cho Địch Nặc, bởi vì đại náo một trận, ba người sau nửa đêm đều không có ngủ, cho nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080463/chuong-175-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.