Địch Nặc nhất thời sững sờ. Đúng vậy, anh ghét nhất là phụ nữ, rõ ràng lúc bắt đầu cũng rất chán ghét Mộ Tiêu Tiêu, Vì sao giờ khắc này trong lòng của anh giống như giảm bớt chán ghét rất nhiều. Thậm chí có một loại xúc động muốn ôm chặt người phụ nữ này, thân thể cô mềm mại, lại để cho người ta hơi nhớ nhung. Trời ạ... Anh làm sao rồi hả?
"Cái này..." Giang Tiểu Băng ngoặt đầu về một bên, không biết vì sao, chính mình bất tri bất giác kêu ra miệng rồi.
Địch Nặc đắc ý cười cười: "Tôi và Mộ Tiêu Tiêu có chút nhớ nhung, cô liền nghỉ ngơi trước đi, tôi qua tìm cô."
"Chờ một chút, cô ta đang tắm, Địch Nặc! Dù sao anh cũng là người đàn ông." Giang Tiểu Băng nhíu mày nói ra.
"Có quan hệ gì? Tôi lại sẽ không đi xuống tắm cùng cô ta, mà lại, tôi đối với phụ nữ các người không có hứng thú." Nói qua anh trực tiếp đi qua bờ sông.
Giang Tiểu Băng không nói gì nữa, bởi vì Địch Nặc nói cũng không sai... Anh đối với phụ nữ không có hứng thú, coi như thấy được, cũng không có gì đáng ngại đi.
Mệt mỏi quá, cô muốn nghỉ ngơi một hồi, cô nằm ở trên mặt đất nhắm hai con mắt lại.
Địch Nặc chạy tới bờ sông, mà Tiêu Tiêu ngâm mình ở trong nước sông, mặt nước vừa vặn che khuất ngực cô, sắp đến vị trí xương quai xanh, nước sông vỗ về xuyên qua thân thể cô, tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lau sạch thân thể.
Anh ngồi chồm hổm ở bờ sông, nhìn cô trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080477/chuong-178-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.