Tài xế ngoái nhìn Hiên Viên Liệt một chút, gặp Hiên Viên Liệt gật đầu, liền lái xe chạy tới Lam Đình Ngạn.
Trong xe, Lam Đình Ngạn thở hổn hển, kém một chút nữa thì không có đuổi kịp hai người, tiểu Băng qua tìm Địch Nặc, đã hẹn đợi chút nữa hội hợp ở khách sạn Lạc Tư.
"Tiêu Tiêu, cô còn tốt đó chứ?" Anh hỏi thăm Tiêu Tiêu trước, ánh mắt nhìn phần eo của Tiêu Tiêu.
Cô gật đầu: "Chỉ là thương ngoại da."
Lúc này Lam Đình Ngạn mới yên tâm: "Liệt, anh đến Italy lúc nào?"
"vừa tới hôm nay."
Lam Đình Ngạn trầm mặc một hồi, chẳng lẽ Liệt một mực chú ý tới Italy tranh tài sao? Rõ ràng bây giờ việc của Đế Quốc Hắc Dạ cứ lộn xộn như vậy, anh ta lại còn qua bên này, là vì Tiêu Tiêu mà đến đây đi.
Tiêu Tiêu lại mở miệng hỏi: "Ngạn, khách sạn Lạc Tư ở đâu? Bây giờ chúng ta đến đó làm gì?"
"Đó là khách sạn tôi ở tạm, một hồi tiểu Băng cũng sẽ đến đó hội hợp cùng chúng ta, Tiêu Tiêu, trên thân cô còn bị thương, tuy không nặng, tôi xem hôm nay vẫn là đừng trở về rồi. Ngày mai lại đi đi."
"Tôi, tôi muốn đi nước Pháp một chuyến." Cúi đầu nói qua, tranh tài bị coi là bỏ quyền thì không có khả năng cầm tới đẳng cấp B, nhưng mà vô luận như thế nào cô đều không muốn từ bỏ tìm manh mối hung thủ...
"cô không cần đi, Phong Nghị Trì đã xem hết toàn bộ cuộc tranh tài rồi." Hiên Viên Liệt từ tốn nói.
"Cái gì?"
"A?"
Lam Đình Ngạn và Mộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080523/chuong-190-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.