"Vô Ưu, em đang tức giận sao?"
Trên đường đi, Đông Phương Dạ lo lắng hỏi. Bời vì Vô Ưu từ lúc lên xe một câu nói đều không nói sắc mặt lại vô cùng khó coi, giống như đang tức giân. Phương Đông Dạ thở dài, nói: "Thật xin lỗi,anh biết rõ anh sai rồi!"
Xin lỗi!
Đúng vậy Vô Ưu là đang chờ Phương Đông Dạ xin lỗi, rõ ràng là lỗi của anh .Cô cứ nghĩ rằng sau chuyện lần trước anh sẽ học được cách tôn trọng người khác. Không dễ dàng sa thải người khác nữa, nhưng không ngờ anh vẫn không thay đổi!
"Anh sai ở chỗ nào?"
Vô Ưu tức giận hỏi, Phương Đông Dạ bất đắc dĩ nói: "Vô Ưu, anh biết rõ anh đi đến em sẽ tức giận. Nhưng mà em có thể hiểu cho anh không, anh không thể nhìn em đi cùng người đàn ông khác mà đứng yên không làm gì cả. Nếu như anh làm được như vậy, em cho rằng anh thật sự còn yêu em sao?"
Lúc nói chuyện chân mày Phương Đông Dạ nhíu chặt, thái độ vô cùng ảo não. Hoàn toàn không tự nhiên giống ngày thường. Vô Ưu nhìn dáng vẻ như vậy Đông Phương Dạ, trong lòng cũng là rất khó chịu, cô biết anh làm như vậy là vì yêu cô, nhưng cô không thể chấp nhận được! Cho nên lần này nhất định phải nói rõ ràng!
Vô Ưu nghĩ xong, liền nói với Phương Đông Dạ: "Dừng xe đi! Chúng ta nói chuyện một chút!"
Két một tiếng! Xe dừng ở ven đường . . . . . .
" Phương Đông Dạ, hôm nay anh có thể bởi vì ghen tỵ, liền sa thải đàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-nghech-con-thien-tai/29952/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.