Mặc dù thời tiết khá dễ chịu, sóng vẫn dữ và con thuyền câu cá tròng trành như điên. Trong căn phòng nhỏ ám mùi, Yuichi Higashiyama ôm cứng cái balô trên đùi, cố rặn ra một nụ cười đáp lễ với gã râu ria xuồm xoàm “Dạ đúng thế” khi gã này nói.
“Làm cho mấy công ty dược bâygiờ khó khăn lắm, nhất là với người trẻ măng như chú.”
Gã râu ria tự nhận mình làm việc cho viện điểu cầm học, nhìn bề ngoài khoảng hơn năm mươi tuổi. Gã ngồi khoanh tay, biểu hiện trên mặt có chút thay đổi khi trò chuyện. Theo gã kể thì đây chẳng phải chuyến đi đầu tiên của mình đến đảo, trông gã khá quen với tàu thuyền. Có lẽ vì vậy mà gã chẳng khó chịu tí gì khi con thuyền cứ lắc lư kinh khủng thế này. Đồng nghiệp gã, một tay đeo kính khoảng tứ tuần, cũng không có biểu hiện say sóng nào.
Yuichi chưa từng say cái gì, vậy mà giờ khó chịu kinh lên được, tuy là chưa đến mức nôn. Nhờ thế mà dễ nói chuyện.
“Suy thoái kinh tế gây ảnh hưởng lắm, vì bọn em chỉ là công ty nhỏ, không kiếm đâu ra nhiều ngân sách dự thảo để cải tiến sản phẩm. Vậy mà quản lý cứ thúc ép phải tạo hàng mới để bán. Sao làm nổi chứ.”
Gã râu ria xoa xoa cằm, khẽ gật đầu với Yuichi.
“Mà chú đến đảo Fuchi làm gì?” Người đồng nghiệp đội mũ lưỡi trai hỏi cậu.
“Bọn em muốn tìm thảo mộc để làm trà giảm cân. Chúng thường sống ở Mexico, mà khó trồng lắm, môi trường ở Nhật Bản không thích hợp. Nhưng một số
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-oi-dung-lo/357335/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.