Lúc chiếc xe ngựa đi vào con đường núi chật hẹp quanh co, đứa bé trai rúc mình trong chiếc áo khoác da còn chưa tỉnh hắn, vẫn đang phảng phất nghe tiếng tuyết rơi trong cơn mộng mị. Nếu tỉnh dậy sớm hơn một chút, có lẽ nó đã phát hiện được trước bình mình tuyết có màu tím nhạt. Bầu trời trong sâu như biển, tất thảy mặt đất đều trở thành bóng ngược của đại dương. Không khí ban sớm lạnh đến thấu gan thấu phổi, tiếng vó ngựa buốt cứng lộp cộp vẳng bên tai bỗng trở nên vang vọng xa xăm mà lạ lẫm. Nếu vén tấm rèm xe lúc này, nó sẽ nhìn thấy toàn những cây xích tùng và linh sam dọc hai bên đường cao tới hơn mười trượng, cành cây tuyền một màu trắng muốt đan xen vào nhau, tự do vươn thẳng lên bầu trời như những tia chớp giữa mùa hè. Dưới ánh trăng lành lạnh, những chiếc lá tàn úa còn sót lại trên các cành thủy thanh và liên hương lấp lánh. Có lẽ, trên đó hãy còn ghi lại ánh nắng đầu tiên lúc gió xuân vừa tới, hay là phấn hoa rơi xuống từ cánh bướm, những chú khỉ nhảy nhót làm rách gân lá, hoặc vết tích của nước mùa thu dâng cao, hoa cỏ điêu linh trong cả năm qua. Mặc dù tuyết đã bắt đầu tan nhưng những rung động nhè nhẹ khi vó ngựa chạy vẫn làm cuộn lên bụi tuyết tả tơi. Dãy núi tối tăm như mực, tựa hồ con thú lớn náu mình sau rừng rậm. Tiếng roi khẽ giục ngựa của người đánh xe văng vẳng trong không trung.
Đang nửa tỉnh nửa mê, xe ngựa chợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-than-ky/2078034/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.