Uống máu liên tục mấy ngày, cuối cùng Ôn Phong cũng có chút khí lực, muốn xuống giường.
Anh run run, kéo chiếc quần lót đã cũ kĩ hơi dãn của mình lên, sau đó lại choáng váng mà lăn ra giường, hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, há miệng hít sâu mấy cái, anh lại bắt đầu cố gắng hoạt động cơ thể. Không dám ngồi dậy nữa, anh nằm bẹp trên giường, vươn tay kéo bộ quần áo đặt trên mặt giường lại gần, sau đó vừa nằm vừa cố gắng mặc quần áo lên người.
Bóng đen quen thuộc xuất hiện chặn bớt ánh sáng mặt trời từ bên ngoài vào. Duy Tạp Tư đi đến ngồi xổm xuống, giấu hết những móng vuốt sắc nhọn đi, dùng phần bàn tay mềm giúp Ôn Phong mặc quần áo.
Áo của anh vốn rất vừa người, lúc này lại bị cái bụng to kéo căng lên, tròn ủng, Ôn Phong còn bi phẫn mà phát hiện, bụng của anh đã to đến mức quần cũng không mặc nổi nửa.
Chiếc quần dài trở nên vô dụng, bị Duy Tạp Tư không chút thương sót ném sang một bên. Hắn quay lại, nhìn ngắm cái bụng to của Ôn Phong. Đôi mắt thú vàng lạnh lẽo dí sát vào, Duy Tạp Tư còn nghi hoặc dùng bàn tay mềm nhẹ nhàng xoa nắn một chút. Ôn Phong mới mang thai được bốn tháng, nhưng bụng của anh đã to hơn mức bình thường rất nhiều, điều này làm Duy Tạp Tư thắc mắc. Không biết có phải do thân thể của anh quá gầy yếu nên mới tạo ra cảm giác như vậy hay không…
Duy Tạp Tư cúi thấp đầu, chiếc đầu đầy lông xù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-that-tung-lam/419370/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.