Tôi lại thầm nghĩ ở trong lòng rằng, lẽ ra thì lúc nãy mình không nên ép cho chồng của mình phải ở lại nhà của mẹ để mà dọn dẹp làm gì cả, nếu không thì có khi bây giờ mình lại còn có thể mượn được cái cơ hội này để mà giới thiệu thêm được khách hàng mới cho cái văn phòng luật sư của anh ấy nữa rồi.
Còn mẹ của tôi thì lại như thể đã biến thành một con người hoàn toàn khác vậy.
Mẹ không còn giữ cái dáng vẻ rụt rè và yếu đuối như là trước đây nữa, mà lại giống như là một con gà mái đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu vậy, ngay ở trước mặt của các đồng chí cảnh sát mà mẹ đã kể tội vanh vách về việc cả cái nhà của bác cả lẫn dì út đã cùng nhau bắt nạt một đứa cháu gái như là tôi đây như thế nào.
Các đồng chí cảnh sát thì lại bị cái sự ồn ào và náo nhiệt của mẹ tôi làm cho cảm thấy đau cả đầu, nên hễ cứ nhìn thấy mẹ của tôi là lại cau mày lại ngay lập tức.
Người nhân viên làm công tác hòa giải cuối cùng rồi cũng đã phải đổi sang một “chị” trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút, rồi lại còn phải nói đủ những lời lẽ đầy vẻ cảm thông với mẹ tôi thì mới có thể giúp cho những cảm xúc phẫn nộ ở trong lòng mẹ dần dần dịu xuống được.
Tôi nhìn mẹ của mình, từ đầu cho đến tận cuối cùng, thì mẹ cũng chỉ luôn nói về cái chuyện đứa con gái là tôi đây đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-toi-bi-day-vo-boi-can-benh-tram-cam/2749414/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.