Kết quả, đêm nay, ngoài dự liệu, Tiểu Lộc ngủ thật say.
Sáng tỉnh dậy đã không thấy Khưu Sinh đâu, còn tưởng anh đã đến văn phòng, nhưng ai ngờ anh lại thấy anh đang tránh ở phòng sách ngồi xem đề án. Tiểu Lộc đứng ngoài cửa nhìn trộm anh thật lâu, tách café bên cạnh dường như đã uống cạn, chẳng lẽ anh ta thức cả đêm sao? Nói không cảm động là giả, Tiểu Lộc tin chắc Khưu Sinh vì mình mới nhọc công chăm lo cho hạng mục này, hơn nữa tối qua cũng không dứt khoát ăn cô.
Cho nên……..Khưu Sinh tuyệt đối không phải loại đàn ông có ham muốn tình dục cao độ gì đó như Tô Phi đã nói đâu ha? Lúc đó cả hai không phải là không có chút cảm tình nào mà.
“Này, ngây ngốc gì đó, không phải là còn cãi nhau với Khưu Sinh chứ?”
Ngay lúc Tiểu Lộc đang mơ màng nhìn ra cửa sổ của phòng pha trà, sau lưng bay tới giọng nói của lãnh phu nhân. Tiểu Lộc run bắn người, xoay đầu lại, cười ngọt ngào giả lả: “Không có, rất hòa thuận.”
“Cô làm cái gì mà cười kiểu đần thối như vậy, cãi nhau với kẻ lạ nằm cùng giường phải không?” Rót xong ly nước, lãnh phu nhân bám sát vào Tiểu Lộc, lấy khủy tay huých vào người cô.
“Đâu có……”
“Kỳ thật Khưu Sinh nhà cô cũng không tệ, hôm qua, lúc cô đi rồi, mọi người cũng ầm ĩ một lúc lâu, sau anh ta lại nói sẽ cố sức bỏ những thay đổi nhỏ nhất, nếu thật sự không còn cách nào khác, phương án sửa chữa sẽ do anh ta phụ trách. Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-truoc-cuoi-sau/2063510/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.