Hai người họ mới kết hôn, lẽ ra nên dính chặt lấy nhau, sao anh ấy lại đến một mình chứ?
Lâm Tử Lạp cũng đã ra thành phố C. Cô đang cố gắng thuyết phục Tông Triển Bạch cho phép cô đưa con đến thành phố C. Bên đấy có sự nghiệp của cô, hiện tại con của cô cũng đã ở cữ, nên không thể từ bỏ công việc mà cô yêu thích được.
Tông Triển Bạch không đồng ý, một người kiếm tiền là đủ rồi, bọn họ cũng không thiếu tiền, nếu cô đến thành phố C , chẳng khác gì là mỗi người một nơi.
Lâm Tử Lạp cũng biết điều này, vì vậy cô mới không khăng khăng muốn rời đi, mà đợi Tông Triển Bạch đồng ý.
Cô đang ôm đứa con trai nhỏ của mình trên tay, và bây giờ nó không còn nhăn nhúm khi mới sinh nữa. Nó trông rất dễ thương, giống như một viên ngọc bích. Bây giờ mơ hồ thấy nó có chút giống Lâm Tử Lạp, và bây giờ Tông Ngôn Thần càng ngày càng giống Tông Triển Bạch, nhưng đứa con trai nhỏ này lại giống cô.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Cô ấy bận ở trường học và đang ở ký túc xá.”
Lâm Tử Lạp nghe thì thấy không đúng, Tang Du mới đến hôm trước, cô ấy nói rằng có rất ít buổi học, đang muốn tìm một công việc thực tập.”
Lâm Tử Lạp nhìn Thẩm Bồi Xuyên và hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Thẩm Bồi Xuyên ngạc nhiên khi thấy Lâm Tử Lạp hỏi điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-vo-khong-loi-ve/1185834/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.