Tô Trạm cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên thật ngốc nghếch: “Cấp trên của cậu muốn gả con gái cho cậu sao?”
Thẩm Bồi Xuyên thành thật gật đầu, anh ấy có thể cảm nhận được điều này, hơn nữa cục trưởng Tống cũng nói vậy.
Tô Trạm cười lạnh: “Nếu muốn cậu làm con rể, tại sao lúc trước lại gả con gái cho người khác chứ?”
“Là do cô ấy không đồng ý.”
Bây giờ Tô Trạm lại càng chán ghét Tống Nhã Hinh: “Lúc trước cô ấy không đồng ý, nhưng sau khi ly hôn lại cảm thấy cậu tốt hơn?”
Tô Trạm ngừng lại một chút, giọng nói lạnh hơn, khó nghe hơn: “Vậy cậu chính là người thay thế sao?”
“Đừng có nói khó nghe như vậy.” Thẩm Bồi Xuyên uống một ngụm nước.
“Không phải tôi nói xấu, sự thật vốn là như vậy, trước kia không coi trọng cậu, Sau khi ly hôn thì lại quay ra yêu cậu, đây là kiểu người gì vậy?” Tô Trạm khinh thường những người phụ nữ như vậy. “Thẩm Bồi Xuyên ở đây không có người ngoài, cậu nói thật đi, cậu nghĩ thế nào? Nếu cậu thật sự thích cô ấy? Nếu cậu thực sự thích cô ấy thì chúng tôi không có gì để nói.”
Thẩm Bồi Xuyên có chút buồn bực, Tô Trạm không ngừng dội nước lạnh vào người anh ấy.
Lâm Tử Lạp liếc nhìn Tô Trạm: “Đừng nói nữa.”
“Tôi không muốn can thiệp đến chuyện của cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy bị lừa dối mà hối hận thôi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-vo-khong-loi-ve/1186337/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.