Tần Nhã cúi đầu: "Anh ấy vẫn chưa hiểu điều em thực sự quan tâm là cái gì."
Thứ cô muốn chính là Tô Trạm có thể mở rộng lòng hơn với cô, bất kể là chuyện của Lưu Phi Phi hay là chuyện của bố mẹ anh đều có thể nói với cô.
Cô cảm thấy cho dù là vợ chồng hay là người yêu thì thẳng thắn là điều quan trọng nhất.
Anh một mực khẳng định mình và Lưu Phi Phi không xảy ra chuyện gì, thế thì tại sao lúc đầu anh không nói mọi chuyện cho cô trước?
Anh rõ ràng là có cơ hội, cứ coi như anh quên gọi điện thoại, thế sao lúc gặp mặt ở phòng hành chính anh cũng có thể nói ra mà, nhưng mà anh lại không hề nói dù chỉ một từ.
"Anh ấy không thể cho em cảm giác an toàn, thà sớm tách nhau ra còn hơn cô gắng chịu đựng thế này.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn bóng lưng của Tần Nhã, không ngờ được rằng cô kiên quyết cắt đứt quan hệ như vậy, hơn nữa còn rất có chủ kiến.
Muốn cô tha thứ, chấp nhận Tô Trạm thì còn phải xem sự cố gắng của Tô Trạm thôi.
Sức lực anh có thể giúp cũng có hạn.
"Vậy cậu ấy giao cho em nhé, anh còn có việc, nếu như em bận thì anh giúp em gọi người tới được không?" Thẩm Bồi Xuyên thực ra là không có việc gì, chỉ là muốn cho hai người họ có không gian riêng với nhau.
"Không cần đâu ạ, em chăm sóc được, nếu không được thì em sẽ gọi một người giúp tạm thời." Tần Nhã không muốn làm phiền Thẩm Bồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-vo-khong-loi-ve/1188491/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.