Nhà họ Hà.
Hà Thụy Lâm nằm ở trêи giường trăn trở không ngủ được, cứ một lúc lại nhìn điện thoại di động, cứ một lúc lại nhìn một chút, nhưng trước sau vẫn không có điện thoại, cũng không có tin tức.
Cuối cùng cô ngồi không yên, đứng lên ngồi xuống, cầm lấy điện thoại di động, càng nghĩ càng không nhịn được mà gọi một cuộc điện thoại.
Cô cầm lấy điện thoại, tay run rẩy không ngừng, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Ngày hôm đó cô ở trong phòng giả vờ làm giám sát, ngay cả Hà Thụy Trạch cũng không biết.
Hiện tại, đây là điểm yếu duy nhất cô có thể dùng để uy hϊế͙p͙ Tông Cảnh Hạo.
Nếu như hắn để tâm đến Lâm Tân Ngôn, cũng sẽ không trơ mắt nhìn bộ dạng Lâm Tân Ngôn bị lột đồ lan truyền trêи mạng.
Tông Cảnh Hạo nhìn chằm chằm điện thoại di động, dùng ngón tay di di màn hình điện thoại, lúc cuộc điện thoại chuẩn bị kết thúc, hắn ấn nút nghe điện.
“A Hạo.” Hà Thụy Lâm vui mừng nói.
Cô tôi cho rằng Tông Cảnh Hạo sẽ không nhận điện thoại của cô.
Tông Cảnh Hạo cũng không trả lời, buồn vui của cô, không thể kϊƈɦ động nổi một chút tâm trạng của hắn.
Dần dần Hà Thụy Lâm cũng tỉnh táo lại, cô đặt tay ở trêи chăn, nắm lấy rồi lại buông ra rất nhiều lần mới có thể mở miệng nói: “Anh nhận được video chưa? Đặc sắc không?”
Mí mắt Tông Cảnh Hạo rũ xuống một nửa, tất cả sự tức giận đều được hắn bình tĩnh che giấu.
“Chúng ta gặp mặt một chút, em đặt phòng ở khách sạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-vo-khong-loi-ve/1188922/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.