Trang Gia Văn ngồi xuống bên giường: “Hâm Dao, em lại đây.”
“Hả?”
Cô ấy cầm quần áo đi tới, nhìn Trang Gia Văn: “Anh làm sao vậy?”
“Lúc đang đi lên lầu thì anh nhìn thấy bố mẹ đang giặt ga trải giường.”
“Bây giờ, hai người họ?” Thẩm Hâm Dao hỏi với giọng điệu kinh ngạc.
Cho dù có bẩn thì cũng nên để ngày mai mới giặt chứ, đám tang của Trình Dục Ôn vừa kết thúc, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, tại sao lúc này còn giặt ga trải giường?
Trang Gia Văn cũng cảm thấy kỳ lạ: “Em nói thử xem bố mẹ làm sao vậy? Ngay cả lời nói của họ cũng mâu thuẫn với nhau, mẹ nói rằng bố không ngủ được nên cố ý tìm việc gì đó cho bố làm, còn bố lại nói rằng chưa thấy mẹ giặt chăn bao giờ, nên mẹ nhất quyết giặt cho bố xem.”
“Có phải bọn họ đang cố ý che giấu điều gì đó không?””
“Có chuyện gì mà phải che giấu chứ?” Trang Gia Văn không hề để bụng.
Thẩm Hâm Dao vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Bố mẹ đã lớn tuổi rồi, liệu có phải thân thể không thoải mái hay không?”
Không phải cô ấy nghĩ bậy, mà sinh lão bệnh tử chính là số phận của con người.
Cũng không thể chỉ vì an ủi bản thân mà không nghĩ về những điều tồi tệ được.
Mọi chuyện vốn dĩ không bình thường.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-vo-khong-loi-ve/637947/chuong-1799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.