“Đây là khối máu trong đầu, cũng có một khả năng là chỉ bị bên trong nhưng không có miệng vết thương ngoài ra rõ ràng.
Giang Hữu Khiêm không thể bình tĩnh được như Nam Thành, hỏi: “Bác sĩ, ông cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc anh tôi bị cái gì?”
Bác sĩ cân nhắc rồi nói: “Tôi nghĩ có lẽ khối máu đông trong đầu bệnh nhân đã đè lên dây thần kinh trí nhớ khiến bệnh nhân quên đi một vài thứ nên mới có tình huống ngơ ngác khi vừa mới tỉnh lại.
Giang Hữu Khiêm lập tức mất bình tĩnh: “Ông đang đùa với tôi đấy hả? Ông tưởng đây là phim truyền hình dài tập hay là tiểu thuyết nhiều
“Cậu có thể ngậm cái miệng lại được không!” Nam Thành lớn tiếng nói: “Cứ nghe bác sĩ nói cho hết lời đã được chứ?”
Giang Hữu Khiêm không thể chấp nhận được chuyện như thế nên không cách nào im lặng: “Anh không nghe bác sĩ đang nói cái gì hả?’
“Cậu cứ nháo nhào lên chen miệng vào như thế thì bệnh của tổng giám đốc Giang có khỏi được không?” Nam Thành hoàn toàn nổi điên lên rồi: “Cậu mà còn chen miệng vào nữa thì tôi đuổi cậu ra ngoài đấy.”
Giang Hữu Khiêm hừ lạnh: “Anh tưởng anh là ai? Lại còn đòi đuổi tôi á?”
Bác sĩ cảm thấy bọn họ ầm ĩ quá nên thản nhiên nói: “Hai người có cần ra ngoài cãi nhau cho xong trước không? Chờ hai người bình tĩnh lại rồi thì chúng ta nói tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-vo-khong-loi-ve/638016/chuong-1750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.