“Anh trở về rồi?”
Lúc Song Eun xoay người, cửa phòng mở ra, Tông Ngôn Hi đứng tại cửa.
Cô ở tại nơi lạ nên giấc ngủ nông, nghe thấy động tĩnh liền thức.
“Là tôi làm cô thức giấc sao?” Song Eun quay người: “Hay ngủ ở chỗ này không an ổn?”
Tông Ngôn Hi thoáng chớp mắt giống như đồng tình.
Dù có mệt mỏi cũng không thể ngủ sâu tại nhà của một người xa lạ.
“Chân đỡ hơn chút nào chưa?” Vừa nói, ánh mắt của anh ta nhìn xuống bên trên mắt cá chân của cô.
Tông Ngôn Hi theo bản năng rụt chân: “Tốt hơn nhiều, đã giảm sưng và không đau nữa.”
“Cảm ơn cô đã thay tôi chăm sóc Niya.”
“Không phải anh cũng cho tôi ở nhờ sao?” Tông Ngôn Hi mỉm cười: “Anh muộn như vậy mới về, đã ăn cơm chưa?”
Song Eun nói không có.
Sally đã chuẩn bị thức ăn chu đáo, đi tới: “Thưa ngài, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
“Cùng ăn với nhau đi.” Anh ta mời nói: “Hiện tại cũng đến giờ ăn khuya rồi.”
Tông Ngôn Hi cười: “Ở nước tôi có một câu nói, lúc đang ăn không nói chuyện, lúc trong miệng đang nhai thức ăn không được nói, đến giờ đi ngủ phải đi ngủ, không được làm phiền đến người khác, hiện tại đến giờ ngủ rồi nên có lẽ không thể cùng ăn cơm với anh được.”
Song Eun thoáng biểu lộ chút mỉm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-vo-khong-loi-ve/638129/chuong-1668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.