Ta không còn nghe thấy tiếng bước chân của hắn nữa, một lúc sauTriêu Thần chạy vào. Nàng ta cẩn thận mở cửa phòng, khẽ gọi: “Nương nương!”
Ta đáp lại một tiếng, kéo y phục mặc lên người rồi mới nói: “Vào đi!”
Nàng ta tiến vào, khé khép cửa rồi bước lại gần, nhìn thấy ta vẫn đang thắt đai lưng, mặt đột nhiên đỏ ửng, lúng túng nói: “Nương nương, Hoàng thượng người…”
Ta chỉ nói: “Dao Hoa cung xảy ra chút chuyện, người phải qua xử lý.” Ngước mắt nhìn nàng ta, ta cười: “Sau này đừng gọi ta là nương nương nữa, ta đã không còn là Đàn phi từ lâu rồi.”
Nhưng nàng ta lắc đầu. “Không, trong lòng nô tỳ, nương nương mãi mãi là nương nương, trước nay chưa từng thay đổi.”
Lời của nàng ta khiến lòng ta ấm áp, đưa tay nắm lấy tay nàng ta, vỗ vỗ xuống mép giường, nói: “Triêu Thần, ngươi qua đây nói chuyện với ta.”
Nàng ta do dự giây lát rồi mới bước tới ngồi xuống, sau đó lại ngước mắt nhìn ta, cười: “Nương nương quả thật rất đẹp!”
Lúc này ta mới nhớ ra trước kia nàng ta chưa từng nhìn thấy mặt ta. Nghe nàng ta nhắc đến, ta bất giác xoa mặt, cười nói: “Ha, chỉ là một lớp da mà thôi!” Ai thật sự quan tâm đến nó chứ? Chỉ là Hạ Hầu Tử Khâm không quan tâm, còn ta bây giờ cũng không quan tâm.
Yêu và không yêu không liên quan tới dung mạo.
Triêu Thần sững sờ giây lát, hồi lâu sau mới nói: “Nương nương, Hoàng thượng để nô tỳ ở lại chăm sóc người, nhưng ban ngày nô tỳ vẫn chỉ là cung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/menh-phuong-hoang/207384/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.