Misao của chúng ta, dọn đồ của Kazuo, và cô hứa với trời đất rằng mình sẽ tự làm kiếm tiền trả từ từ cho bọn cho vay nặng lãi, đến khi cha cô kiếm được việc làm mới và ổn định thì thôi.
Cô an tâm về mẹ và Mao, vì 2 người đã dọn khỏi nhà, đến chỗ ngoại ở vài hôm, cô có báo việc này cho họ biết, ban đầu mẹ cô nói cô đi theo là tốt nhất, bỏ thằng cha già hách dịch vướng nợ đó đi, rồi mẹ cô ly dị, 2 đứa cũng không còn nhỏ nữa rồi, cha già đó tự trả nợ. Trông có vẻ đơn giản thế, mà căn nhà cô sống từ nhỏ tới lớn với em gái cô thì cô không thể để nó đi được.
Misao đành gác chuyện học tập sang 1 bên, Hana nói sẽ giúp, nhưng cô từ chối, vì nếu lôi bất kỳ ai vào chuyện này sẽ khiến cô cảm thấy tội lỗi mất. Chuyện riêng gia đình cô mà...
Sáng sớm, cô mở cửa sổ....và nhìn ra ngoài với đôi mắt khinh bỉ, nhưng người mà hay đến đón cô - Tatsuki - không hề ở đó, không hề vẫy tay hay cười với cô.
Cô tự nhiên thấy thiếu.
Đi xuống nhà, cha cô đã đi kiếm việc làm rồi, cô cũng không biết tại sao nhà lại trống vắng thế, Kazuo đã bị đuổi ra khỏi nhà, giờ đang ở cái khách sạn sang trọng nào đó.
Mẹ không còn, Mao cũng không còn ở đó, trong nhà bị lấy hết mấy vật trang trí đắt tiền.
Hồi trước mẹ hay Mao cũng bỏ đi, Kazuo cũng đến nhưng cô không thấy thiếu như vậy.
Cô vác cặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-con-em-chet-chac/1458505/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.