Hai người đàn ông cao lớn đứng trước khung cửa sổ khổng lồ sát sàn, trầm mặc nhìn bầu trời sao trống trải, yên tĩnh. Trên sàn gỗ tinh xảo có trải một tấm thảm dày, Mạnh Dao đã cao sáu mươi centimét, mặc bộ đồ áo liền quần màu trắng hoa xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, hé lộ nụ cười tươi rói, đang hì hục, cố gắng bò về phía bốn cái chân thẳng tắp trước mặt. Rốt cuộc cũng bò được đến nơi, Mạnh Dao vươn hai cánh tay nhỏ bé ra, ôm lấy một bắp chân, há miệng cắn…
Cái miệng đầy nước dãi ra sức cắn, bỗng nhiên rơi vào khoảng không. Ngay sau đó, cơ thể nhỏ bé của nó được người ta bế bổng lên, đôi mắt tròn xoe của Mạnh Dao chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy, sâu thẳm của người đó. Thế rồi, nó tựa hồ càng thêm hưng phấn, kêu “a” một tiếng, há miệng, cắn vào khuôn mặt điển trai, kiên cường kia.
Mạnh Hi Tông vẫn trầm mặc, để yên cho thằng bé nhe nanh múa vuốt trong lòng mình, làm nhàu nhĩ bộ quân phục phẳng phiu của anh. Giản Mộ An ở bên cạnh thấy vậy thì bật cười. “Trước đây, con tôi muốn tới gần cậu đều bị cậu dùng ánh mắt đẩy lùi xa đến ba mét.”
Mạnh Hi Tông liếc nhìn khuôn mặt và nụ cười thuần khiết của đứa bé trong lòng mình, nói ngắn gọn nhưng đầy xúc tích: “Con trai rất giống cô ấy.”
Giản Mộ An ngập ngừng một lát rồi nói: “Vẫn chưa có tin tức gì của cô ấy ư?”
Như thể biết được lời an ủi chưa kịp thốt ra miệng của anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-hoang/2019388/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.