Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, mưa có xu thế nhỏ dần, Miểu Di đang chợp mắt, lại dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh thật nhỏ xung quanh.
Sắc trời tối muộn, hẻm nhỏ không an toàn, chỗ sâu đen kịt nguy cơ dâng lên tứ phía, lúc này bất kì một biến động nào đối với Miểu Di đang bị thương đều là nguy hiểm trí mạng.
Nguy cơ nhắc đến liền đến, từ sâu trong con hẻm vài con mèo hoang bước ra.
Trong đám có một con mắt tinh phát hiện Miểu Di nằm trên mặt đất.
"Lão đại, xem kìa, chỗ kia có một con mèo." Có tiếng mèo nịnh hót quái dị kêu.
"Ồ? Ở đâu?" Âm thanh vẫn khàn khàn khó nghe như cũ.
Đó chả phải là đám mèo lần trước sao, Miểu Di sợ lần này sinh tử khó thoát.
"Nằm úp sấp không nhúc nhích, lão đại, có phải nó chết rồi không?" Nó có phần sợ sệt, ngừng cước bộ.
"Ít nói nhảm thôi, cút đi để tao xem nào." Con mặt sẹo được gọi là lão đại kia mất kiên nhẫn đạp nó một cú.
Mèo bị đá liên tục lăn lộn sang bên, thấy Miểu Di dáng dấp thê thảm, móng vuốt đụng nhẹ lên chân đang run rẩy để lộ bên ngoài.
Miểu Di bị dọa giật mình nhảy cẫng lên, đụng đến miệng vết thương liền hít một ngụm khí lạnh, căm tức nhìn mèo kia.
"Yêu, thực sự oan gia ngõ hẹp, hóa ra là cái tên nhà mi." Mèo mặt sẹo tập trung nhìn lại, nhận ra Miểu Di, nhất thời hứng thú.
Nó chậm rãi tiến lên phía trước, dạo quanh Miểu Di một vòng, trên dưới đánh giá.
"Chà chà,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-nha-co-chi-thanh/1130/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.