Bạch đại ca vỗ vỗ mặt Đoàn Tử nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đoàn Tử trong ngực hoảng hốt, đẩy đại ca ra chạy ào vào phòng, Trình Hiến tựa hồ đang ngủ, yên lặng nằm trên giường, Đoàn Tử bị dọa, khóc oa một tiếng, nhào lên người Trình Hiến khóc lớn.
“Chủ nhân a, anh không được chết a, anh chết em cũng không muốn sống a, oa.”
Bạch đại ca vẻ mặt hắc tuyến tựa người vào cửa: “Hắn không chết.”
Đoàn Tử dùng con mắt đỏ quạch trừng hắn: “Vậy ngươi làm hắn mất trí nhớ sao?”
Bạch đại ca nhếch mép: “Xin lỗi, ta không thích xem phim chuối giờ vàng đâu.”
“Thế tại sao hắn lại bất động ? !”
“Ta làm hắn hôn mê.” Bạch đại ca nói.
Đoàn Tử nắm cổ áo Trình Hiến lay lay lắc lắc, “Ngươi tỉnh lại cho ta, tỉnh lại, tỉnh lại a!”
Bạch đại ca táng cho Đoàn Tử một quyền, đánh cho Đoàn Tử ôm đầu, nước mắt lưng tròng, sau đó túm lấy áo Đoàn Tử tha đi: “Về nhà, còn nhùng nhằng là không kịp giờ cơm tối đó.”
Uy, Bạch đại ca, cơm tối quan trọng như vậy sao?
“Ta không đi, không không đi!” Đoàn Tử quơ quào loạn xạ, muốn túm đại thứ gì đó để chống lại sức kéo của Bạch tổng.
“Ngoan, về ta làm cá cho ngươi ăn.” Bạch đại ca miệng dỗ ngon dỗ ngọt, tay vẫn dùng sức lôi lôi kéo kéo Đoàn Tử.
“Đại ca, ta sinh là người nhà chủ nhân, chết là ma nhà chủ nhân a!” Đoàn Tử khẳng khái.
“Ngươi là miêu, không phải người.”
“Ta sinh là mèo của chủ nhân, chết vẫn là ma mèo của chủ nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-tinh-nha-ta/2109310/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.