Chuyện của đại ca Đoàn Tử… Nếu như viết ta sẽ viết ở ngoại truyện, nếu không viết được thì mọi người cữ tự do mà suy diễn…
——— ————che mặt ——— ————
Đêm đó, Bạch Phồn trở lại, gõ cửa, Đoàn Tử không đợi chủ nhân dậy, chân trần nhảy từ giường xuống, chạy đi mở cửa.
Ngoài hành lang, là Bạch Phồn, đang đứng mông lung dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, như thật như ảo, hắn lẳng lặng một hồi, mới nói: “Ta phải đi.”
“Đi đâu?” Đoàn Tử khẩn trương hỏi lại.
Bạch Phồn trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Không biết.”
“… Thế lúc nào trở về?” Đoàn Tử lại hỏi.
Bạch Phồn lắc đầu, vươn tay sờ sờ đầu Đoàn Tử, lúc này Đoàn Tử mới chú ý hắn cầm một cái bình sứ, chỉ lớn cỡ một bàn tay.
Đoàn Tử lúng túng, nhỏ giọng hỏi: “Người khác đâu?”
Hồi lâu không có thanh âm, Bạch Phồn đưa tay ra, mở rộng, trong lòng bàn tay là cái bình sứ kia.
“Hắn đã chết?”
Bạch Phồn không trả lời hắn, chỉ nhẹ giọng nói: “Về sau phải tự chăm sóc mình, phải nghe lời, không được gây phiền phức cho Trình Hiến.”
Lời này nghe vào giống như là đang trăn trối, Đoàn Tử khó chịu nhịn không được cầu xin: “Ngươi không nên đi có được hay không? Ở lại đây, chúng ta cùng nhau hảo hảo sống.”
“Ta có chút chuyện, suy nghĩ cẩn thận rồi thì sẽ trở lại.” Bạch Phồn nói, nói xong xoay người đi xuống lầu.
Đoàn Tử chạy theo nắm lấy góc áo hắn lắp bắp: “Vậy, vậy ta chờ ngươi trở về.”
Bạch Phồn bỗng nhiên xoay người ôm lấy Đoàn Tử,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-tinh-nha-ta/2109358/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.