Edit: Tiệm Bánh Sò
Vừa nhắn xong thì Hoắc Khang liền hối hận. Đường đường là thần đua xe, sao có thể túng quẫn đến vậy chứ? Huống chi hắn là nam nhi đó! Nam nhi không thể nói không được đâu! Hắn cẩn thận nhìn lại đối thủ, người này lớn tuổi rồi, người kia năm vừa rồi từng bị thương... Kỳ thật cũng đâu có gì ghê gớm đâu!
Vì thế, không đến nửa giây sau Hoắc Khang lập tức thu hồi tin nhắn, đổi thành: "Đừng có luyện đua xe đó, nếu cô luyện thì chính là cô khinh thường tôi!"
Văn Tâm nhận tin nhắn mà chẳng hiểu gì sất, gõ lại một dấu chấm hỏi: "?"
Hình như Cậu ba bay bổng quá rồi, cứ có cảm tưởng như mình là vô địch thiên hạ hả. Văn Tâm phải thừa nhận, thiên phú của Cậu ba trong đua xe đúng là ngất trời, nếu không thì sao trong chương trình kỳ đầu lúc đội mình đã bị bỏ xa như vậy mà vẫn có thể đảo ngược tình thế được chứ. Nhưng Văn Tâm có một thói quen, hễ làm việc gì cô cũng rất cẩn thận. Khi tham gia bất kỳ chương trình nào, cô đều không đặt tất cả mọi chuyện lên đầu người khác, dù người đó là con mèo mà nhà cô, là quán quân thế giới. Văn Tâm đã điều tra rồi, kỳ thi đấu này sẽ được thăng cấp toàn diện, thực lực của các tuyển thủ cũng không chênh lệch nhiều như kỳ trước nữa, có rất nhiều tay đua cao cấp gia nhập đội khác để được đối chiến với Hoắc Khang. Nói cách khác, đội của Văn Tâm có bug tuyệt đối như Hoắc Khang cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/2458649/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.