Mấy ngày Đàm Tiểu Hữu bị mất trí nhớ nói khá nhiều, miệng vừa rảnh rỗi lại muốn làm nũng, còn càng muốn Liên Trạm dùng cách này để cậu không nói lời nào. Bây giờ gặp phải tình huống giống hệt, Liên Trạm kìm lòng không đậu đã làm theo cách trước kia.
Tính cách của người này hoàn toàn thay đổi rồi, lời nói cũng không mềm mại ngọt ngấy nữa, mà luôn luôn mang theo gai, như thể hơi thẳng thắn một chút có thể khiến hắn chết đi.
Nhưng đôi môi này lại mềm như nhau.
Sau khi Liên Trạm hoàn hồn lại, trong lòng bỗng hơi kinh ngạc, vẫn giả vờ bình tĩnh, buông Đàm Tiểu Hữu ra, cúi đầu nhìn cậu nói: “Bây giờ có thể nghe tôi nói không?”
Não Đàm Tiểu Hữu đã chập mạch, nói không nên lời, khuôn mặt nho nhỏ ngay cả quen có hung thần ác sát cũng không bày ra, lộ vẻ hoảng hốt lo sợ không biết làm thế nào. Dường như ngay sau đó, lỗ tai cậu sẽ xuất hiện, cái đuôi cũng sẽ kết thành một cái nơ.
Nhóc con ngoài mạnh trong yếu bị hôn một cái, lập tức lộ ra nguyên hình, lắp ba lắp bắp, nếu như trong hình dạng mèo, khẳng định bộ lông cũng xù lên.
Một lát sau, cậu đột nhiên rơi mấy giọt nước mắt, tự mình vội vàng hấp tấp lau đi, tủi thân bẹp miệng.
Liên Trạm nói: “Cậu khóc cái gì?”
“Không khóc!” Đàm Tiểu Hữu mạnh miệng.
Liên Trạm sờ sờ đầu cậu, bảo cậu nhìn mình: “Tại sao Hồ Phỉ đưa cái kẹp tóc này cho cậu? Hắn nói gì với cậu?”
Đàm Tiểu Hữu cảm thấy mình mất mặt chết rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-truot-chan/2480915/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.