Lúc này Nghệ Phong đã hoàn toàn ngồi phịch ở trên mặt đất. Phía sau lưng đầy mồ hôi lạnh. Đấu khí trong cơ thể cũng chẳng còn lại là bao nhiêu. Nghệ Phong thô thở phì phò, cố gắng trấn tĩnh. Nhưng hắn lập tức liền cười phá lên. Tiếng cười vang vọng toàn bộ sơn động, khiến năng lượng trong sơn động gần như thành thực chất cũng chấn động.
Nghệ Phong nhìn Phệ Châu trước mặt. Tuy rằng năng lượng vẫn thôn phệ không nhanh không chậm, nhưng Nghệ Phong lại có thể ngăn sự thôn phệ của Phệ Châu, để trong cơ thể vẫn có non nửa năng lượng bảo vệ.
Nghệ Phong hiểu được hắn đã thu phục Phệ Châu thành công. Dùng Nhiếp Hồn Thuật đánh tinh thần khí tức vào nó, hai bên hóa thành đồng nguyên, tất nhiên sẽ không tiếp tục thôn phệ đấu khí của hắn.
Nghệ Phong vận chuyển Lăng Thần Quyết bắt đầu hấp thu linh khí xung quanh. Hiển nhiên lúc này Nghệ Phong hấp thu cực kỳ thoải mái. Phệ Châu căn bản sẽ không ngăn trở. Mặc dù còn xa mới bằng được sự thôn phệ của Phệ Châu, nhưng để khôi phục đấu khí thì như vậy cũng đã đủ rồi.
Nghệ Phong ngồi xuống khôi phục cũng không bao lâu, cảm giác có chút khí lực. Nghệ Phong cũng không có cách nào bình tĩnh tiếp tục tu luyện. Hắn hít một hơi thật sâu, đứng lên đi về phía Phệ Châu đang xoay tròn trong hư không. Nghệ Phong vươn bàn tay của hắn, thò tay về phía Phệ Châu. Nghệ Phong vừa tiếp xúc với Phệ Châu, liền cảm giác được một tia lạnh lẽo đang lan tỏa.
Nếu vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-anh/2162671/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.