Tiếng đàn du dương vang vọng trong khu rừng rậm, tiếng đàn ngân dài lại êm tai. Nghệ Phong từng nghe Điệp Vận Du đánh đàn. Bên trong tiếng đàn của Điệp Vận Du đầy mị hoặc. Bên trong tiếng đàn Ngu Phi lại trong sáng cô độc, đặc biệt là một nơi đầy hơi thở tự nhiên trong khu rừng rậm này, càng dễ nghe êm tai hơn.
Nghệ Phong từng gặp Ngu Phi một lần. Nhưng lần trước hắn chỉ nghe thấy tiếng đàn không thấy bóng người. Không như lần này, hắn nhìn nàng ngồi đánh đàn, áo trắng tung bay trông thật đẹp. Vừa thấy, hắn cảm thấy Ngu Phi càng kinh diễm thêm vài phần, sỉ nhục tiên tử Thiên Cung, hơi thở thuần khiết mà lại đẹp chấn động lòng người, giống như có công hiệu gột rửa lòng người.
Nghệ Phong rất kinh ngạc. Lúc này khí chất của nàng thanh thuần không nhiễm một hạt bụi. Ngay cả Tần Y và Điệp Vận Du cũng không bằng. Tần Y có vẻ đẹp điên đảo chúng sinh. Vẻ đẹp của nàng là thanh lịch, lại tản ra khí tức cao ngạo cùng tôn quý.
Vẻ đẹp của Điệp Vận Du cũng là vẻ đẹp họa thủy. Trên người nàng không ngừng phát ra sự quyến rũ, kích thích bản chất nguyên thủy nhất của nam nhân. Vẻ đẹp của nàng mỹ, là vẻ đẹp trực tiếp nhất.
Mà vẻ đẹp của Ngu Phi lại là vẻ đẹp thanh thuần thoát tục, khí tức giống như không dính chút bụi trần, giống như tiên tử!
Trong lòng Nghệ Phong thầm so sánh giữa ba nữ nhân, ánh mắt cũng di động theo ngón tay của Ngu Phi, nhìn mắt Ngu Phi càng thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-anh/2163399/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.