Nghệ Phong và Điệp Vận Du ôm nhau mà ngủ rất say. Có lẽ là do tối hôm trước quá điên cuồng, hai người ngủ một mạch tới trưa ngày thứ hai. Khi ánh nắng mặt trời chiếu lên thân thể thì Nghệ Phong mới không tình nguyện mở mắt.
Nghệ Phong nhìn thân thể mềm mại, đường cong dụ người, tuyết phong nhô thẳng không khỏi thú tính nổi lên. Mặc dù hôm qua đã điên cuồng rất lâu nhưng hiện giờ hắn lại xuất hiện phản ứng.
Điệp Vận Du cảm giác được phản ứng của Nghệ Phong, nhớ tới cuộc chiến đem qua, không khỏi nóng bừng mặt. Cảm thấy tay Nghệ Phong không chịu yên phận, nàng tức giận nhìn Nghệ Phong, đưa tay bắt lấy tay hắn, nói:
- Thành thật một chút! Không được làm chuyện xấu!
Nghệ Phong ngượng ngùng cười, cũng biết Điệp Vận Du không chịu nổi nữa, vì vậy cánh tay cũng an phận. Bàn tay hắn chạm vào làn da mềm mại của Điệp Vận Du, đầu áp vào giữa hai ngọn núi, tham lam hít lấy mùi thơm trên cơ thể nàng.
Tư thế của Nghệ Phong rất giống một tiểu hài tử khiến Điệp Vận Du càng cưng chiều hắn hơn. Nàng ôm đầu Nghệ Phong đặt lên người mình, tay vuốt ve mái tóc hắn.
- Sao vậy?
Nghệ Phong cảm thấy Điệp Vận Du bỗng nhiên trầm mặc, không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng. Thấy nàng quá xinh đẹp, hắn không nhịn được hôn lên trên mặt nàng.
- Hiện giờ ta mới cảm thấy ngươi rất giống một tiểu hài tử!
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, giống như muốn khắc sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-anh/2163574/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.