Nghệ Phong cảm thụ được đấu khí trong cơ thể vô cùng tràn đầy, lưu động mãnh liệt, Nghệ Phong thở nhẹ một ngụm trọc khí, trên ngón tay trắng trẻo lóe lên quang mang nhàn nhạt. Nhìn thoáng qua giống như ngọn lửa. Nghệ Phong không ngờ, lúc khôi phục hư nhược sau khi chính mình sử dụng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, rõ ràng cường độ đấu khí bay lên một mảng lớn. Điều khiến Nghệ Phong bất ngờ chính là, hồn lực mơ hồ cũng có vết tích đột phá.
Nghệ Phong biết, chỉ cần có một cơ hội, hồn lực của chính mình có thể đột phá đến cửu giai. Điều này, ít nhiều khiến hắn có điểm mừng rỡ.
- Uhm, về sau phải sử dụng chiêu này nhiều hơn, tìm thật nhiều người khuyết tật, phế nhân... Chậc chậc, thật mãnh liệt, rõ ràng còn có thể đề thăng thực lực, chiêu này quá ngưu đi.
Nếu như có người biết dự định của Nghệ Phong, sợ là Nghệ Phong sẽ bị vậy giết. Dùng vũ kỹ Địa cấp khi dễ người tàn tật, phế nhân. Người không thể vô sỉ đến tình trạng này.
Có lẽ bởi vì vào thu, Nghệ Phong mặc phong phanh không khỏi cảm thấy lành lạnh, hắn khẽ xoay người, để ngăn cản gió nhẹ bên ngoài cơ thể. Nhìn mặt sông trước mắt gợn lên gợn sóng nhè nhẹ. Phải thừa nhận, đây là cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp. Gió thu bao phủ, gợn sóng bập bềnh, nước sông trong suốt giống như chiếc gương, để dư quang mặt trời chiều phản xạ ra phía ngoài tản ra ánh sáng nhạt nhu hòa.
Mặc kệ tại nơi không gian nào, giống như mặt sông đặc biệt Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-anh/2163902/chuong-101.html