Xe ngựa của Trần Dung đảo mắt đã đến hàng đầu của đội ngũ.
Vài trưởng bối đang cùng Nhiễm Mẫn nói chuyện, Trần Dung không tiện quấy rầy, nàng im lặng đứng ở một bên.
Cô nương văn nhược xinh đẹp kia lúc này thu hồi ánh mắt, nàng ta đảo mắt thấy được Trần Dung, liền được tỳ nữ nâng đỡ đến gần, nhìn nàng cười nói: “Muội là A Dung sao? Mới vừa rồi mọi người đã kể về muội, đều khen không dứt miệng.”
Nói tới đây, cô nương ngượng ngùng bổ sung: “Ta gọi là Trần Vi, là tộc tỷ của muội.”
Trần Dung đương nhiên biết nàng ta là tộc tỷ của mình.
Nàng buông rủ hai mắt, thấp giọng nói: “Gặp qua tỷ tỷ.” Bất tri bất giác, nàng phát hiện tay mình nhanh chóng vò góc áo. Trần Dung hít một hơi thật sâu, thả lỏng tay ra.
Gương mặt Trần Vi đỏ hồng, trên nét mặt tú lệ, mang theo vẻ xấu hổ của một cô nương nảy mầm xuân tâm. Nàng ta lại si ngốc liếc nhìn Nhiễm Mẫn một cái, vô tâm nói với Trần Dung: “A Dung, muội nói chàng có phải trượng phu chân chính hay không?”
Chàng trong miệng nàng ta, tất nhiên là Nhiễm Mẫn.
Trần Dung quay đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn, lúc này, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười thản nhiên, trong con ngươi đen láy âm hỏa cũng đã biến mất, cả người thoạt nhìn thật sự tao nhã.
Trần Dung liếc nhìn y một cái rồi dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Uh, y đúng là trượng phu.”
Được Trần Dung khẳng định, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi càng đỏ, nàng ta vui sướng nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866222/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.