Quản sự nói ra một câu, nhìn thấy Trần Dung và Bình ẩu đều biến sắc, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Hai người đều không nói chuyện, Bình ẩu chỉ lo lắng nhìn Trần Dung.
Khuôn mặt của Trần Dung lúc xanh lúc trắng, cho tới nay, rất nhiều chuyện phát triển không khác gì so với kiếp trước, cũng luôn luôn nằm trong sự nắm chắc của nàng.
Nhưng chuyện trước mắt này rõ ràng đã lệch khỏi quỹ đạo.
Nàng áp chế tim đập bối rối, nhẹ giọng hỏi: “Không biết là chuyện quan trọng gì?”
“Điều này ta làm sao mà biết?” Ngữ khí của quản sự có chút không kiên nhẫn, hắn thúc giục: “Nữ lang vẫn nên nhanh đi thôi, đừng để người của Nam Dương vương chờ lâu.”
Tay phải hắn lại đưa ra ngăn đường: “Mời.”
Trần Dung không hề bước đi, nàng thi lễ với quản sự, nói: “Xin chờ chút, sự tình gấp gáp, A Dung còn cần phải chuẩn bị một chút.”
“Không cần chuẩn bị.”
Quản sự nhíu mày, ngữ khí cưỡng ép: “Người của Nam Dương vương nói, bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ cho nữ lang rồi.”
Hắn lại yêu cầu: “Đi thôi!”
Trần Dung cúi đầu ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói với Bình ẩu ở bên cạnh: “Ngươi tạm thời ở lại, bẩm báo chuyện này và mọi căn nguyên cho Tôn tiểu tướng quân biết.”
“Vâng.”
Trần Dung gật đầu, bước về phía quảng trường.
Trên quảng trường, người của phủ Nam Dương vương hiển nhiên đã chờ đến mức không kiên nhẫn, một tỳ nữ tầm hai mươi tuổi nhìn thấy Trần Dung, lập tức nghiêm mặt, quát lên: “Nữ lang này thật khiến người khác phải chờ lâu!”
Trần Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866284/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.